Hai bố con này có tửu lượng khá tốt, hơn nữa tính tình lại hào sảng phóng khoáng, khá hợp với Diệp Vĩnh Khang, vì vậy anh cũng không từ chối.
Ba người tới một phòng bao sang trọng.
Tần Long Tượng gọi một phát toàn đồ uống cao cấp, sau đó cười với Diệp Vĩnh Khang, nói: “Anh Diệp, tuy câu lạc bộ này không phải là câu lạc bộ sang trọng nhất Giang Bắc, nhưng mấy em gái ở đây là đúng chuẩn nhất đấy”.
Nói xong, ông ta ném một xấp giấy bạc về phía người phục vụ: “Gọi tất cả những cô gái xinh đẹp nhất của các cậu đến đây, tiêu chuẩn một chút, mấy loại ưỡn ẹo đừng có dắt vào đây làm cay mắt tôi”.
“Được ạ, ông Tần xin đợi một chút!”
Nhân viên phục vụ cầm lấy xấp giấy bạc rồi vui vẻ chạy ra ngoài.
“Lát nữa mấy người cứ chơi đi, tôi tự uống là được rồi”.
Diệp Vĩnh Khang cười nói, mặc dù anh cũng không phải chính nhân quân tử gì, nhưng anh không thể làm ra chuyện có lỗi với Hạ Huyền Trúc được.
“Anh Diệp, thế đâu có được, tôi biết anh không phải là người bình thường.
Mấy nàng ong bướm tầm thường không thể lọt vào mắt xanh của anh được, nhưng mà tôi đảm bảo, mấy em ở đây em nào cũng đẹp nghiêng nước nghiêng thành.
Lát nữa anh cứ thử nhìn xem, nhỡ đâu có người vừa ý thì sao?”
Tần Long Tượng uống thêm mấy chén, sắc mặt đỏ bừng.
Lúc này, nhân viên phục vụ đã dắt theo một