"Đồ chó, không biết trời cao đất dày!"
Mặc dù trời đã khuya, nhưng Tiền Đại Giang lại tỉnh như sáo, nghĩ đến Diệp Vĩnh Khang lại khiến ông ta giận tím người.
Xem ra ngày thường bản thân mình hiền quá, đến nỗi bây giờ ngay cả tên vô danh tiểu tốt cũng không coi mình ra gì.
Trong khi ông ta đang suy nghĩ xem lát sau khi Mao Cầu trói Diệp Vĩnh Khang đến thì nên tra tấn anh như nào, thì đột nhiên nhìn thấy Mao Cầu trở về trong tâm trạng bực dọc.
"Không phải tôi kêu ông đi trói người sao, sao lại về rồi?"
Tiền Đại Giang cau mày hỏi.
Mao Cầu cúi đầu, mũi chân giận dữ di di trên mặt đất, giọng điệu rất bất lực: "Có người chặn ở cửa không cho tôi đi".
"Hả?"
Tiền Đại Giang nghi ngờ hỏi: "Trong nhà này còn có ai dám ngăn cản ông à? Người nào mà to gan vậy?"
Trong nhà họ Tiền, mặc dù Mao Cầu lầm lì, đôi khi trông có vẻ điên rồ, nhưng quyền lực của ông ta ở đây là không thể lay chuyển được.
Trong toàn bộ nhà họ Tiền, e rằng chỉ có Mao Cầu là có thể ngồi nằm thoái mái trước mặt Tiền Đại Giang thôi, thậm chí còn có thể ngoáy mũi trước mặt Tiền Đại Giang nữa kìa.
Tiền Đại Giang, người luôn coi trọng các quy tắc, cũng không so đo điều này, bởi vì chỉ có một lý do duy nhất, thực lực của Mao Cầu!
Nếu như Hàn Sách Hổ nhà họ Hàn là kẻ đứng đầu thế giới ngầm trong giang hồ, thì Mao Cầu nhà họ Tiền nhất định là sát thủ số một Giang Bắc!
Mặc dù bình thường trông có vẻ luộm