"Muộn như vậy em còn chưa ngủ à".
Diệp Vĩnh Khang thay dép lê, đi tới ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Hạ Huyền Trúc, nhếch mép cười: "Có phải đang đợi chồng về để giao bài tập không?"
"Mơ đi, em đang làm việc.
Dự án hôm nay cuối cùng đã bắt đầu rồi, việc cứ chất đống lên.
Em còn đang hận không thể phân thân ra đây này".
Hạ Huyền Trúc xoa xoa cánh tay đau nhức, sau đó nhẹ nhàng bóp mũi, nhìn chằm chằm Diệp Vĩnh Khang, nghiêm nghị nói: "Sao trên người anh lại có mùi nước hoa, thành khẩn khai báo nhanh, vừa rồi anh đi đâu?"
"Vừa rồi anh…"
Diệp Vĩnh Khang vốn định nói vừa rồi đến nhà Diêu San, nhưng sau khi nghĩ lại, tốt hơn hết là không nên để vợ anh biết chuyện này.
"Anh đi xã giao với mấy người bạn.
Họ gọi đến mấy cô gái, có lẽ anh đã vô tình đụng phải.
Chuyện hôm nay may mà có họ, nếu không cũng khó mà đối phó được với đám lưu manh ở công trường".
Diệp Vĩnh Khang nói xong, vội vàng cười với Hạ Huyền Trúc: "Anh không có gọi cô nào hết, chỉ ngồi đó uống rượu thôi".
Nói đến chuyện trên công trường, Hạ Huyền Trúc đột nhiên trìu mến nắm lấy cánh tay Diệp Vĩnh Khang, ngẩng đầu lên nhìn anh bằng ánh mắt đầy ngưỡng mộ: "Chuyện hôm nay cảm ơn anh, không ngờ chồng em lại có năng lực như vậy".
Diệp Vĩnh Khang vuốt cái cằm non mềm của đối phương, nhếch mép cười: "Vậy có nên cảm ơn anh một cách tử tế không nhỉ?"
Hạ Huyền Trúc đỏ mặt: "Cái anh này, đầu toàn nghĩ chuyện đó thôi, đi tắm đi, lát nữa em sẽ đãi anh".
Một đêm nồng nhiệt.
Ngày thứ hai, Hạ Huyền Trúc dốc toàn lực làm việc, dự án khu công nghiệp bắt đầu suôn sẻ, có rất nhiều việc đang chờ đợi cô.
Cho đến tận buổi chiều Hạ Huyền Trúc còn chưa kịp ăn cơm, đang định đứng dậy đi rót một ly nước uống, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một cô gái đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng làm việc.
"Em gái, em có chuyện gì không?"
Hạ Huyền Trúc nghi ngờ hỏi.
Cô bé mặc váy trắng học sinh, buộc tóc đuôi ngựa với dải ruy băng sặc sỡ trên đầu, trông