Trên đường trở về, Diêu San ngồi ở ghế lái phụ, cúi đầu, hai tay căng thẳng đan vào nhau, quay đầu lại mở miệng mấy lần, nhưng đều không nói gì.
"Sao, nhìn chồng mình thảm hại như thế đau lòng rồi à?"
Diệp Vĩnh Khang vừa lái xe vừa cười hỏi.
"Không phải!"
Diêu San vội vàng lắc đầu: "Tôi hận người đó đến tận xương tủy.
Hắn càng đau khổ, tôi càng vui, nhưng ...!Tôi lo chuyện lớn như vậy, phía sau sẽ có rất nhiều phiền phức".
"Đừng lo, không những sẽ không có phiền phức, mà tôi hứa rằng hắn sẽ không bao giờ đến quấy rối cô nữa".
Diệp Vĩnh Khang cười nói: "Cô có biết vì sao lúc này hắn ký rồi mà tôi vẫn phế tay hắn không?"
Diêu San lắc đầu nghi ngờ.
Diệp Vĩnh Khang nói: "Thứ nhất, loại rác rưởi này đã làm rất nhiều chuyện không bằng súc vật, phế hai tay hắn chính là cái giá hắn phải trả".
"Thứ hai, cũng là điểm quan trọng nhất, có một loại người vốn dĩ rất xấu, nếu giẫm lên hắn mà không giẫm chết thì hắn vẫn sẽ làm việc ác".
"Vừa rồi tính cách của tên đó khá cực đoan, sau này rất dễ làm ra chuyện cực đoan với cô, cho nên phế hai tay của hắn đi để sau này nếu có muốn hắn cũng không thể cực đoan với cô nữa".
Diêu San ngây người nhìn góc nghiêng của người đàn ông trước mặt cô.
Người đàn ông này dường như càng ngày càng trở nên bí ẩn trong lòng cô, tâm tư