Diệp Vĩnh Khang nhìn Hạ Huyền Trúc cười nói: "Như này đi, chúng ta cược đi, trước khi trời tối, anh sẽ khiến mấy nhà cung cấp vật liệu xây dựng chủ động đến đây, cầu xin em hợp tác với họ".
"Nếu anh thua, anh sẽ làm việc nhà trong một tháng.
Nếu anh thắng ...!he he...!Em phải đồng ý với anh chuyện mà anh muốn đó".
Diệp Vĩnh Khang cười xấu xa, đưa một ngón tay lên môi của Hạ Huyền Trúc xoa nhẹ.
Hạ Huyền Trúc đỏ mặt, nhanh chóng gạt tay anh ra: "Kinh quá đi, anh cả ngày chỉ nghĩ mấy chuyện kỳ quái không".
"Vậy em có cược không".
"Cược thì cược".
Hạ Huyền Trúc nhìn Diệp Vĩnh Khang nói: "Nhưng anh đừng có mà làm loạn lên đó, chỉ cần cố gắng hết sức là được, đừng mạo hiểm".
Diệp Vĩnh Khang gật gật đầu, cười nói: "Đừng lo, tối nay anh vẫn còn đang chờ chuyện em đồng ý với anh đấy".
Diệp Vĩnh Khang nói xong liền cười, xoay người đi về phía cửa.
Sau khi Diệp Vĩnh Khang rời đi, Hạ Huyền Trúc thở dài, ánh mắt đầy bất lực và tuyệt vọng.
Kỳ thật cô nghĩ Diệp Vĩnh Khang chả thể nào xử lý được chuyện này, không phải cô không tin tưởng Diệp Vĩnh Khang, cô cũng biết chồng cô là một người rất có thực lực.
Tuy nhiên, dù sao thì anh cũng không phải là người trong giới