"Nếu hôm nay không đưa, ông đây chặt đứt cánh tay của mày!"
Âu Dương Xuyên Trụ hét lên, hàng chục tên to con cầm mã tấu phía sau cũng đồng thời tiến lên một bước.
"Chà, chặt tay tôi đúng không".
Trình Văn Đống không hề tỏ ra bối rối, từ từ lấy ra một tấm thiệp mời màu đỏ trong ngực, lắc lắc trước mặt Âu Dương Xuyên Trụ, khiêu khích nói: "Được rồi, tay tôi đây, cậu chặt đi".
"Ông lấy cái món đồ chơi này ra lừa ai vậy!"
Âu Dương Xuyên Trụ cười cười, liếc nhìn tấm thiệp mời.
Nhìn qua thì chưa thấy gì, nhưng khi nhìn thấy nội dung trên thiệp mời, sắc mặt anh ta lập tức thay dổi, anh ta thốt lên: "Thiệp mời đại lễ sắc phong!"
"Cái gì? Thiệp mời đại lễ!"
Đám người phía sau cùng hít vào một hơi, gậy gộc trên tay lần lượt rơi xuống đất phát ra tiếng ‘leng keng’.
Đại lễ sắc phong hầu quân tướng hiện đang được ưu tiên hàng đầu ở Giang Bắc, từ người trăm tuổi đến trẻ ba tuổi đều biết đến đại lễ này.
Thiệp mời đại lễ sắc phong như thánh vật trong mắt họ, ai nhìn thấy cũng phải khiếp sợ.
"Xem ra cậu cũng khá biết điều đấy".
Trình Văn Đống cười lạnh: "Chặt à, tiếp tục chặt đi, nếu hôm nay không chặt, thì để lại cánh tay của mình đi!"
"Anh Xuyên Trụ, anh đừng để ý đến em, anh mau đi đi".
Cô gái kia cũng hoảng sợ, ngày thường Âu Dương Xuyên Trụ đối với họ