Diêu San không khỏi cảm thấy hơi thất vọng khi bắt đầu nghĩ đến căn nhà thuê lại trong tiểu khu của mình.
"Cô Diêu, cô cứ nói chuyện với Tiểu Trân đi, tôi vào bếp nấu cơm".
Diệp Vĩnh Khang rót một ly nước cho Diêu San, sau đó đeo tạp dề đi về phía phòng bếp.
"Anh Diệp, anh không cần khách sáo như vậy.
Tôi ăn tối đơn giản, chút trái cây là được".
Diêu San vội nói.
Diệp Vĩnh Khang quay đầu cười: "Không sao, dù sao cũng là lần đầu tiên cô đến nhà chơi, tôi cũng phải nấu vài món tủ chứ, hơn nữa ngày thường Huyền Trúc làm việc rất vất vả, lát nữa cô ấy về còn có cơm ngon canh ngọt cho cô ấy ăn".
Diệp Vĩnh Khang nói xong liền đi vào phòng bếp, ngay sau đó liền có tiếng xoong nồi truyền đến.
Diêu San sững sờ nhìn về hướng phòng bếp.
"Cô Diêu, có chuyện gì sao? Nước nóng quá ạ? Tiểu Trân thổi giúp cô nhé".
Diệp Tiểu Trân nhìn thấy Diêu San sững sờ, cô bé liền nghĩ rằng nước quá nóng, vội vàng chu miệng thổi vào chiếc cốc.
"Không, cô không khát, Tiểu Trân, cô giáo hỏi con, bố con bình thường vẫn tốt với mẹ con vậy sao?"
Diêu San nhìn Diệp Tiểu Trân hỏi.
"Vâng, bố rất tốt với mẹ, thường không cho phép mẹ vào bếp.
Một lần thấy mẹ cầm chổi quét nhà, bố còn phê bình mẹ một trận đó".
"Bố nói rằng con là công chúa nhỏ trong nhà, còn mẹ là công chúa lớn trong nhà, là người bố