Đúng lúc này, Diệp Tiểu Trân đột nhiên rụt rè đi tới bên cạnh Diệp Vĩnh Khang, cúi đầu vươn bàn tay nhỏ bé ra, nói: "Bố, bố phạt Tiểu Trân đi".
Diệp Vĩnh Khang sửng sốt, nghi ngờ hỏi: "Tại sao lại phải phạt Tiểu Trân?"
Tiểu Trân cúi đầu nói nhỏ: "Con thấy hôm nay bố có tâm trạng không tốt.
Con nghĩ bố đã biết hôm nay Tiểu Trân ở mẫu giáo không ngoan".
"Trong lớp mỹ thuật, con cùng Đậu Đậu vẽ tranh.
Bút màu của Đậu Đậu bị mất một cây, thế là cậu ấy đã nói là do con lấy".
"Nhưng con thực sự không lấy bút chì màu của cậu ấy, nhưng Đậu Đậu không tin, cứ bắt con phải đền cậu ấy một cây, sau đó anh Thiết Đản đã lấy hộp đựng bút đánh cho Đậu Đậu khóc".
"Sau đó con và anh Thiết Đản đã bị giáo viên mỹ thuật gọi ra sau phạt ....! Con xin lỗi, bố, Tiểu Trân không ngoan, đừng giận nữa được không, bố đánh Tiểu Trân đi này".
Diệp Tiểu Trân khóe mắt rưng rưng, vẻ mặt áy náy, cô bé nghĩ, hôm nay bố có tâm trạng không tốt chắc chắn là do cô bé.
"Tiểu Trân, bố không có giận con đâu mà".
Diệp Vĩnh Khang yêu thương lau vết nước mắt trên má Diệp Tiểu Trân, hiền dịu nhìn Diệp Tiểu Trân: "Bố tin Tiểu Trân chắc chắn sẽ không lấy đồ của người khác như vậy".
"Hơn nữa, Tiểu Trân là bảo bối bố yêu nhất.
Dù Tiểu Trân có làm gì sai, bố cũng sẽ không bao giờ trách Tiểu Trân.
Bố sẽ bảo vệ Tiểu Trân đến hết đời!"
Khi nói ra những lời này, Diệp Vĩnh Khang vừa cảm