"Hơn nữa, tôi vẫn luôn coi anh Diệp như em trai ruột của mình, nên tôi sẽ lo chuyện này".
"Về chuyện thiệp đen, tôi có thể tìm La Thiết Hiên nói chuyện.
Dù sao chúng tôi cũng đều là những người chuẩn bị tham gia đại lễ sắc phong hầu quân tướng.
Nếu tôi mở miệng, ông ta nhất định sẽ nể mặt".
Sau khi Trình Văn Đống nói xong, ông ta nhẹ nhàng chống cằm, chờ đợi phản ứng tiếp theo của Diệp Vĩnh Khang.
Nhưng mà, Diệp Vĩnh Khang vẫn không hề ngẩng đầu lên, như là đang nhắm mắt dưỡng thần, thờ ơ đáp: "Vậy thì sao?"
Trình Văn Đống nhìn chằm chằm Diệp Vĩnh Khang trong vài giây, sau đó khóe miệng nhếch lên vẻ giễu cợt, nghĩ thầm mày cứ giả vờ tiếp đi, tao sẽ xem xem mày giả vờ được tới khi nào.
Ông ta tin rằng nếu đã có thể leo lên được chức chủ tịch ngân hàng Kim Kỳ, Diệp Vĩnh Khang chắc chắn không phải là kẻ ngốc.
Ông ta hiểu rất rõ, nếu là bình thường, thiệp đen nhà họ La đối với anh mà nói, chắc chắn không vấn đề gì, vì dù sao anh cũng có thân phận là chủ tịch ngân hàng.
Nhưng bây giờ thì khác, lát nữa nhà họ La nữa sẽ tham dự đại lễ, giống như cá chép sau khi vượt vũ môn thì sẽ không còn là cá chép nữa vậy.
Đến lúc đó chủ tịch ngân hàng Kim Kỳ là cái thá gì?
Dưới con mắt của những ông chủ thực sự, đó chỉ là một kẻ làm ăn mà thôi!
Trần Tiểu Túy thấy thái độ của Diệp Vĩnh Khang, cuống hết cả lên, từ tối hôm qua khi biết được nhà họ La gửi thiệp đen cho Diệp Vĩnh Khang, thần kinh cô ấy đã rất căng thẳng.
Tốn bao nhiên công sức mới hẹn được Trình Văn Đống ra ngoài, bây giờ chỉ