Diệp Vĩnh Khang cầm nửa mảnh thủy tinh trong tay kề vào cổ Trình Văn Đống, giọng nói cực kỳ lạnh lùng.
"Anh Diệp, tôi sai rồi, tha cho tôi đi mà!"
Lúc này Trình Văn Đống đã sợ đái ra quần rồi, lúc này mới kịp phản ứng, cho dù ông ta có thân phận gì đi chăng nữa thì cuối cùng cũng chỉ có một cái mạng thôi.
"Anh Diệp, tôi xin lỗi.
Tôi thực sự sai rồi.
Xin hãy tha cho tôi.
Bên nhà họ La tôi nhất định sẽ nói giúp, họ chắc chắn sẽ nghe lời tôi, xin anh Diệp hãy tha cho tôi".
Trình Văn Đống cầu xin trong sự kinh hãi, ông ta có thể cảm nhận được sát khí trên người đối phương, đó chắc chắn không phải là phô trương ra vẻ.
Diệp Vĩnh Khang vốn muốn thẳng tay khử đồ chó này, nhưng đột nhiên lại nghĩ tới điều gì đó, liền chậm rãi buông tay ra.
Sau khi Trình Văn Đống được tự do, ông ta lao về phía cửa như thể ôm đầu chạy thoát thân vậy.
Đúng lúc này, Trần Tiểu Túy đột nhiên có một động tác đầy bất ngờ.
Khi Trình Văn Đống vừa chạy ra cửa, Trần Tiểu Túy bất ngờ cầm dao trên bàn đuổi theo, đâm về phía gáy Trình Văn Đống.
Trình Văn Đống đau đớn hét lên, nhưng vì dù sao Trần Tiểu Túy cũng là phụ nữ, hơn nữa con dao tương đối cùn nên nhát đâm này cũng không phải là chí mạng.
Trình Văn Đống đã lợi dụng sơ hở này, vội vàng lao ra khỏi phòng để tẩu thoát.
Trần Tiểu Túy cầm dao định đuổi theo, nhưng lại bị Diệp Vĩnh Khang kéo lại, kinh ngạc hỏi: "Cô làm sao