"Không, không hề!"
Trần Tiểu Túy cắn răng nói: "Nếu em không nói ra ngay bây giờ sẽ không có cơ hội nữa!"
"Anh Diệp, em cũng không rõ em bắt đầu thích anh từ khi nào.
Ngày nào cũng vậy, nhắm mắt mở mắt, trong đầu em luôn có hình bóng của anh".
"Lúc nào em cũng nghĩ đến anh, em biết chúng ta là không thể nhưng em vẫn không khống chế nổi mình”.
"Em không cần anh làm gì vì em cả.
Em chỉ muốn nói ra những gì đã kìm nén trong lòng thôi, bởi vì em sợ rằng sau đêm nay, em sẽ không còn cơ hội để nói ra điều này nữa".
"Em......!em nói xong rồi, nếu mạo phạm đến anh, xin anh đừng giận em!"
Đôi mắt đỏ hoe, cuối cùng Trần Tiểu Túy cũng đã lấy hết can đảm để bày tỏ những cảm xúc đã kìm nén trong lòng.
Không khí xung quanh yên lặng đến lạ thường, như thể nó đã đóng băng vậy.
Trần Tiểu Túy hạ quyết tâm, chậm rãi duỗi tay đặt lên trên vai Diệp Vĩnh Khang, cơ thể cũng từ từ áp vào ngực Diệp Vĩnh Khang.
Khi khoảng cách ngày càng gần, cô ấy có thể cảm nhận rõ ràng nhịp thở và nhịp tim của Diệp Vĩnh Khang, cũng như nhiệt độ hấp dẫn trên cơ thể anh.
Đúng lúc này, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên lui về phía sau nửa bước, nhìn Trần Tiểu Túy cười rõ tươi, nói: "Cô như này là không được đâu nhé, tôi coi cô là bạn thế mà cô lại muốn ngủ với