Phía sau trung tâm hội nghị có một bãi cỏ, hầu như tất cả khách mời đều ở sảnh trước, Diệp Vĩnh Khang đang đứng dưới tán cây hoa quế thơm ngào ngạt, cảm thấy sảng khoái bởi hương hoa thoang thoảng.
"Diệp Vĩnh Khang!"
Lúc này, sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nói tức giận.
Diệp Vĩnh Khang quay đầu lại, nhìn thấy một vài người trung niên đang tức giận đi về phía bên này, Trình Văn Đống cũng nằm trong số đó.
Tiếng gọi ‘Diệp Vĩnh Khang’ là một người đàn ông trung niên, tóc hoa râm, mắt đỏ như máu, trông như sắp nuốt sống anh đến nơi.
"Biết tao là ai không?”
Người đàn ông trung niên tóc bạc bước tới, giận dữ nhìn chằm chằm.
Diệp Vĩnh Khang cũng nhìn chằm chằm đối phương một hồi, trong lòng lập tức hiểu được đại khái, đùa bỡn nói: "Không ngờ ông chèo lái giỏi phết đấy, nhà họ Hàn đã đến mức này rồi mà ông còn không yên phận đi, muốn sớm xuống dưới kia với con ông à?"
Mặc dù Diệp Vĩnh Khang chưa từng gặp mặt trực tiếp với Hàn Xuân Lâm, nhưng nhìn mấy người xuất hiện ở đây, Diệp Vĩnh Khang vẫn có thể đoán ra được tám chín phần.
Lễ sắc phong lần này tổng cộng phát bốn tấm thiệp mời ra xã hội, lần lượt được gửi cho Trình Văn Đống và gia chủ của ba đại gia tộc.
Giờ phút này bọn họ có thể xuất hiện ở đây, mà lại hận anh nhiều thế, hẳn là Hàn Xuân Lâm.
"Đừng vui mừng quá sớm!"
Hai mắt Hàn Xuân Lâm