Khó mà tưởng tượng, những năm qua bọn họ rốt cuộc đã phải chịu bao nhiêu ấm ức.
“Huyền Trúc, đồng ý với anh một chuyện”.
Diệp Vĩnh Khang đột nhiên lên tiếng.
“Hả? Chuyện gì thế, anh nói đi?”
“Sau này cho dù là em hay là Tiểu Trân, ở bên ngoài nếu như bị ức hiếp hay gặp chuyện bất công, nhất định không được im lặng chịu đựng, lập tức đáp trả lại, dù trời có sập, anh cũng sẽ gánh thay cho hai mẹ con!”
Hạ Huyền Trúc mỉm cười, nhìn Diệp Vĩnh Khang, nhẹ nhàng nói: “Lẽ nào hôm nay anh không thấy em nói chuyện với ông nội cứng như vậy sao? Lớn như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên em nói chuyện với ông như vậy đấy”.
Diệp Vĩnh Khang ngây ra, sau đó lập tức bật cười lớn: “Vợ của anh giỏi quá, sau này chỉ cần có anh ở đây, cho dù Diêm Vương đến em cũng không cần phải sợ!”
Lúc này trong phòng họp của tập đoàn Hạ Thị, đám người nhà họ Hạ lo lắng vô cùng.
“Cái tên ăn mày hôi hám đó đúng là quá quắt, chuyện này nhất định không thể tha cho hắn được!”
“Con chó cái Hạ Huyền Trúc ăn cây táo rào cây sung, lại dám đối đầu với ông nội, đúng là đáng ghét mà!”
“Ông nội, chuyện này chúng ta không thể cho qua như vậy được, hôm nay chúng ta chịu nỗi nhục lớn thế, ông không thể…”
“Đủ rồi!”
Hạ Chí Tài đập mạnh xuống bàn, hôm nay lão tức điên cả người, bây giờ vẫn cảm thấy một bụng lửa giận.
Tuy nhiên bây giờ lão không còn tâm trạng nghĩ tới những việc này nữa, trong lòng chỉ lo lắng tới vấn đề tiền vốn.
“Bây giờ không phải lúc để nói về chuyện này, thời gian đấu thầu dự án của khu sản nghiệp Chu Thị sắp kết thúc rồi, chúng ta vẫn còn thiếu một khoản tiền đặt cọc ba mươi triệu tệ, lẽ nào các người không nghĩ ra được cách gì sao?”
Hạ Chí Tài tức giận gầm lên.
Kể từ khi nhà họ Chu – gia tộc lớn nhất ở Giang Bắc sụp đổ, sản nghiệp khổng lồ của bọn họ đã được các cơ quan liên quan tiếp quản, chuẩn bị phân phối thông qua hình thức đấu thầu.
Dự án khu sản nghiệp của nhà họ Chu là một miếng thịt khổng lồ vô