“Đầu tiên, nếu một ngày nào đó anh gặp đám người này trên chiến trường thì đừng giao đấu trực diện với họ, tránh càng xa càng tốt”.
“Thứ hai, nếu anh có binh lực xuất sắc tuyệt đối, chỉ có thể bao vây chứ không được tấn công họ, đồng thời lập tức thông báo cho tôi, đừng ra tay giết họ”.
“Hãy nhớ lấy, dù là nguyên nhân gì cũng không được giết họ trước khi được tôi cho phép, nghe rõ chưa?”
Càng nói Diệp Vĩnh Khang càng bất giác nói lớn giọng hơn.
Lục Phong Thần khó hiểu, hắn chưa từng thấy Diệp Vĩnh Khang dao động cảm xúc như thế, cũng không thể hiểu được mệnh lệnh này của Diệp Vĩnh Khang.
Nhưng nếu đó đã là lời của Diệp Vĩnh Khang thì hắn sẽ tuân lệnh vô điều kiện: “Vâng thưa Điện Chủ, thuộc hạ hiểu rồi”.
Sau khi tiễn Lục Phong Thần đi, Diệp Vĩnh Khang không cảm xúc ra khỏi sân bay, quay lại xe của mình, sau đó rút một điếu thuốc ngậm vào miệng rồi châm lửa.
Nhưng khi châm lửa, cổ tay anh bỗng bắt đầu run rẩy, phải mất tận mấy lần mới có thể châm được lửa.
Người trước giờ không nghiện thuốc như anh thế mà lúc này lại hút hết điếu này đến điếu khác.
Anh không sợ trời không sợ đất, nhưng lúc này trong mắt anh hiện lên vẻ kiềm chế và bất lực.
Mãi đến khi hút xong điếu cuối cùng trong bao thuốc lá, Diệp Vĩnh Khang mới hít sâu một hơi, run rẩy bấm một số điện thoại.
“Quân hầu có