Bầu không khí xung quanh lập tức đông đặc lại, Hạ Huyền Trúc há hốc miệng vì kinh ngạc.
"Cô Huyền Trúc, những gì con nói đều là lời thật lòng.
Con xin cô hãy nhận con làm con rể của cô.
Con hứa sẽ đối đãi với cô như con ruột.
Lễ vật bao nhiêu cô cứ nói một con số đi.
Nếu không được, con ở rể là được.
Về sau con chết sẽ chôn ở mộ phần tổ tiên nhà cô".
Âu Dương Thiết Đản quỳ trên mặt đất với vẻ mặt thành khẩn, trong mắt ánh lên sự kiên định.
Hạ Huyền Trúc sững sờ tại chỗ, nhất thời không biết nên nói cái gì.
"Thằng ranh con này, mày ngứa đòn à?"
Vào lúc này, Âu Dương Xuyên Trụ đột nhiên sải bước tới, một tay véo tai Âu Dương Thiết Đản, một mặt quay về phía Hạ Huyền Trúc cười nói: "Tôi rất xin lỗi, tôi bình thường không biết dạy thằng bé, để nó ở đây làm trò cười rồi".
Hạ Huyền Trúc cuối cùng mới nể mặt, nhanh chóng nói: "Ồ, không sao đâu, trẻ con không hiểu chuyện là điều bình thường mà".
"Cô Huyền Trúc, cô hiểu nhầm con rồi, tuy con không hiểu nhiều chuyện nhưng con lại rất hiểu về tình yêu đấy".
"Những cô xinh đẹp trong quán gội đầu mà bố con mở, lúc rảnh luôn nói chuyện nam nữ với con đấy, còn hỏi con có thích con gái không đó".
"Vì vậy, con đã hiểu mấy chuyện đó từ lâu rồi, hơn nữa, con đã không còn là đứa con nít ba tuổi nữa rồi, con có trách nhiệm với lời nói của con".
"Làm ơn, cô Huyền Trúc, xin hãy nhận con làm con rể của cô đi.
Con thực sự muốn làm con rể của cô mà.
Nếu cô chấp nhận con, con hứa..."
"Cái thằng trời đánh này,