Bởi vì quần áo của cô ấy đã bị Mao Cầu xé rách, sau khi bỏ tay xuống, ‘tòa thiên nhiên’ đó liền hiện lên một cách vô cùng sắc nét trước mặt Diệp Vĩnh Khang.
"Kéo ra!"
Diệp Vĩnh Khang lại lên tiếng.
Cơ thể Trần Tiểu Túy run lên, cắn răng chậm rãi kéo quần áo của mình ra, không biết là vì căng thẳng hay sợ hãi mà nước mắt cô ấy rơi xuống lã chã.
Bốp!
Đúng lúc này, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên đứng lên, tát thẳng vào mặt Trần Tiểu Túy một cái!
"Trần Tiểu Túy, mẹ nó, cô nghe cho kỹ đây!"
Diệp Vĩnh Khang bóp cổ Trần Tiểu Túy ấn vào tường, dùng đôi mắt hơi đỏ nhìn chằm chằm vào Trần Tiểu Túy, giọng nói hơi run lên: "Từ nay về sau, nếu như cô còn dám tùy tiện sử dụng cơ thể mình theo cách này thì đừng trách ông đây không khách khí!"
"Cái tát vừa rồi là để cho cô nhớ.
Cô nghe cho rõ đây.
Sau này dù có chuyện gì xảy ra, nhất định phải chăm bản thân cho tốt!"
"Hôm nay may mà tôi đến kịp nên mới không sao.
Nếu tôi đến muộn vài phút thì sao? Cô định khiến tôi áy náy cả đời đấy à?”
"Anh Diệp…"
Hai dòng nước mắt trong veo chảy dài trên má Trần Tiểu Túy.
Diệp Vĩnh Khang hít sâu một hơi, quay lưng lại, nhẹ giọng nói: "Đi tắm rửa rồi thay quần áo đi".
Tiếng vòi hoa sen từ trong phòng tắm