"Diệp Vĩnh Khang đang ở đâu?"
Đào Xuân Yến lạnh lùng nói.
Hạ Chí Tài vội vàng nói: "Thưa cô Đào, Diệp Vĩnh Khang vẫn không có nghề nghiệp ổn định như trước, sống bám vào con ranh Hạ Huyền Trúc”.
"Thật ra lần trước Diệp Vĩnh Khang đánh gãy tay của cô, tôi cũng căm hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, ngay cả nằm mơ cũng muốn báo thù cho cô”.
"Chỉ có điều sau đó vì Diệp Vĩnh Khang và con ranh kia giở trò quỷ kế nên nhà họ Hạ chúng tôi lâm vào cảnh sa sút, không còn thế lực để có thể báo thù cho cô Đào nữa”.
"Hôm nay ông trời có mắt, cô Đào lần này có thể trở lại, đối với nhà họ Hạ của tôi mà nói, quả thật là sự ưu ái trời ban!"
"Từ nay về sau, nhà họ Hạ chúng tôi bằng lòng đi theo phục tùng cô Đào suốt đời, cô Đào chỉ đâu ngồi đó, chỉ cầu xin cô Đào giúp chúng tôi xả cục tức này, giết chết Diệp Vĩnh Khang và con đàn bà đê tiện Hạ Huyền Trúc, đây là nguyện vọng cả đời này của cả nhà họ Hạ chúng tôi!"
Hạ Chí Tài đúng là một con cáo già, lão nói ra lời này một cách trơn tru dõng dạc, vừa khéo léo hắt lửa giận lên người Diệp Vĩnh Khang, vừa nói bóng nói gió tìm đường lui cho lão và nhà họ Hạ.
Hạ Tuyết Cầm ở bên cạnh nghe thấy những lời này, lập tức hiểu ý Hạ Chí Tài, vội vàng quỳ xuống đất nói: "Chị Đào, còn một chuyện nữa, trước đây có một lần tôi gặp lại tên khốn kiếp Diệp Vĩnh Khang, hắn còn hỏi tôi tay của con chó