"Vĩnh Khang à, tình tính mẹ con chính là như vậy, khẩu xà tâm phật, con đừng để trong lòng”.
Hạ Đức Minh cười nói với Diệp Vĩnh Khang.
Diệp Vĩnh Khang khẽ cười phất tay: "Không sao đâu bố, mẹ đối xử tốt với con, con đều ghi nhớ hết”.
"Vậy thì tốt, bố sợ con hiểu lầm, à phải rồi, bình thường con có hút thuốc không? Cho bố một điếu”.
Hạ Đức Minh xoa tay cười nói.
Diệp Vĩnh Khang nhanh chóng lấy ra một điếu thuốc đưa cho ông ấy, còn dùng bật lửa giúp ông ấy châm thuốc.
"Khà khà, thuốc này hút đã quá, lâu rồi không thấy sảng khoái như vậy, mẹ con ngày thường không cho bố hút, bố nhịn một tuần nay rồi”.
Vẻ mặt Hạ Đức Minh hưởng thụ thả ra vài vòng khói.
Diệp Vĩnh Khang nghi ngờ hỏi: "Vậy sao hôm nay bố lại dám hút thuốc?"
Hạ Đức Minh nở nụ cười thần bí: "Ha ha, lát nữa con sẽ biết”.
"Sao lại có mùi khói thuốc vậy, Hạ Đức Minh, có phải ông lại lén lút hút thuốc không?"
Lúc này, Trương Hoa Phương đột nhiên tức giận cầm chiếc cán bột của mình xông ra khỏi bếp.
Hạ Đức Minh nhanh như chớp ném nửa điếu thuốc xuống đất, sau đó lớn tiếng nói với Diệp Vĩnh Khang: "Vĩnh Khang, bố nói bao nhiêu lần rồi, mũi mẹ con không ngửi được mùi thuốc, cho dù con muốn hút thuốc, cũng phải ra ngoài để hút chứ”.
Diệp Vĩnh Khang: ???
"Bà nó à, tôi không hút thuốc, là Vĩnh Khang hút, nó không biết bà không ngửi được mùi khói thuốc, niệm tình nó lần đầu tiên phạm lỗi, tha cho nó lần này đi”.
Hạ Đức Minh nghiêm nghị nói