Hạ Huyền Trúc vội vàng tiến lên trước giữ lấy cánh tay của đối phương.
“Chị, chị đừng cản em, hôm nay em nhất định phải xé xác gã đàn ông cặn bã này ra!”
Cô gái trẻ khí thế bừng bừng, trừng mắt lên, dáng vẻ muốn liều mạng một phen.
“Trương Hiểu Đan, cháu bình tĩnh lại đã, coi dì như là không khí rồi à?”
Lúc này, Trương Hoa Phương đột nhiên quát lên, cô gái trẻ đó mới hậm hực buông ghế xuống, bực tức nói với Trương Hoa Phương: “Dì cả, loại chó má này đến đây mà sao dì lại không nói trước với cháu một tiếng”.
“Gan cũng to thật đấy, mấy năm trước anh gây hoạ cho chị tôi xong xách quần lên chơi trò mất tích, loại đàn ông cặn bã giống như anh sống trên đời này đúng là lãng phí tài nguyên!”
“Vậy cháu cả ngày không chuyên tâm học hành, nhuộm tóc, xăm mình, uống rượu, đánh nhau thì không phải lãng phí tài nguyên hay sao? Mau ngồi xuống đi!”
Trương Hoa Phương phẫn nộ trách mắng.
“Dì à, cháu…”
Trương Hiểu Đan rõ ràng hơi sợ Trương Hoa Phương, chỉ đành tức tối ngồi xuống, dùng đôi mắt xinh đẹp uất ức trừng mắt nhìn Diệp Vĩnh Khang.
“Hiểu Đan, em hiểu nhầm Vĩnh Khang rồi”.
Hạ Huyền Trúc vội vàng giải thích: “Vĩnh Khang khi đó không phải cố ý muốn đi, cũng là bởi vì có chuyện khác nên không còn cách nào”.
“Bây giờ anh ấy quay về rồi, đối xử với chị và Tiểu Trân cực kỳ tốt, thật đó, không tin em hỏi Tiểu Trân mà xem”.
Diệp Tiểu Trân vội vàng phối hợp: “Dì à, mẹ cháu, không nói dối đâu, bố thật sự đối