“Diệp Vĩnh Khang, tôi hỏi anh, anh có thật sự yêu chị tôi hay không?”
Sau khi gọi điện thoại xong, Trương Hiểu Đan vội vàng đuổi theo.
Diệp Vĩnh Khang ôm lấy eo của Hạ Huyền Trúc, cười đáp lời: “Ban nãy không phải đã nói rồi sao, tình cảm của tôi dành cho chị cô chắc chắn là thật lòng”.
Trương Hiểu Đan nở nụ cười sâu xa, gật đầu nói: “Ừ, tôi tin anh thật sự yêu thương chị tôi!”
Mặc dù nói như vậy, thế nhưng trong lòng Trương Hiểu Đan lại thầm nghĩ: Có phải là yêu thật lòng hay không thì sẽ biết ngay thôi, hôm nay tôi nhất định phải lột lớp mặt nạ của gã đàn ông cặn bã nhà anh xuống!
Cả nhà tiếp tục đi về phía trước, lúc đến ngã tư đường thì đột nhiên có người lao đến rất nhanh.
Hạ Huyền Trúc vội vàng xoay người sang một bên, nhưng người kia đột ngột rẽ vào, va phải cánh tay của Hạ Huyền Trúc.
“Ôi!”
Một cảnh tượng kỳ quái đã xảy ra, người đàn ông vạm vỡ chỉ chạm nhẹ vào cánh tay Hạ Huyền Trúc.
Hạ Huyền Trúc không sao, vậy mà người đàn ông vạm vỡ kia lại đột nhiên ngã xuống đất, ôm bụng kêu gào.
“Xin lỗi, xin lỗi, anh không sao chứ?”
Hạ Huyền Trúc vội vàng đỡ người kia dậy.
“Cô đi mà không nhìn đường à? Đâm gãy tay tôi rồi, cô nghĩ chuyện này giải quyết thế nào đây?”