Còn nguyên nhân cũng rất đơn giản, người vừa nhìn thấy đó ngoài dáng người và khí chất giống Sử Nam Bắc ra, khí tức trên người hắn cũng y hệt.
Diệp Vĩnh Khang và hắn vào sinh ra tử vô số lần như thế sao có thể nhận nhầm được chứ?
Lẽ nào hắn phản bội mình thật ư?
Nhưng tại sao hắn lại phải làm thế?
Két…
Ngay khi Diệp Vĩnh Khang đang thất thần, một chiếc BMW màu trắng bỗng chạy như bay đến, phanh lại cách Diệp Vĩnh Khang chưa đến mười centimet.
“Anh đứng đây đâm đầu vào chỗ chết đúng không? Không thấy xe chạy đến sao?”
Một người phụ nữ trẻ trang điểm lộng lẫy bước xuống xe chỉ vào Diệp Vĩnh Khang mắng một trận: “Nếu thấy mình sống lâu quá thì tìm dây thừng treo cổ đi, nếu tông hỏng xe tôi, anh đền nổi sao?”
Diệp Vĩnh Khang quay đầu lại nhìn, hời hợt nói: “Đây là đường dành cho người đi bộ”.
Người phụ nữ vừa nghe anh nói thế thì càng tức giận hơn nói: “Đồ khốn, anh còn dám cãi lại hả? Anh có biết tôi là ai không? Mau cút đi cho bà, nếu không đừng trách bà đây không khách sáo”.
Lúc này người đi đường bên cạnh cũng không nhìn nổi nữa, liền lên tiếng chỉ trích người phụ nữ đó: “Cô đúng là không biết lý lẽ gì cả, đây rõ ràng là đường dành cho người đi bộ, cô lái xe lên đây rồi còn trách người ta không nhường đường cho cô”.
“Đúng thế, loại người này ngứa đòn đấy mà, cậu đừng sợ, bọn tôi đứng về