Hai người đều sửng sốt, vội vàng mặc quần áo vào, Hạ Huyền Trúc mặt đỏ như gấc, bối rối không biết phải làm sao.
"Tiểu Trân, sao con lại ra đây?"
Diệp Vĩnh Khang trong lòng cũng bối rối, nhưng ngoài mặt vẫn rất bình tĩnh.
"Con đi vệ sinh.
Bố, vừa rồi hai người làm gì vậy? Sao lại chạy ra sô pha rồi?"
Diệp Tiểu Trân ngây người hỏi.
Đầu Diệp Vĩnh Khang nhảy số rất nhanh, nở nụ cười: "Mẹ ngủ không được, bố đang luyện tập đấu vật với mẹ".
Diệp Tiểu Trân vẫn chả hiểu gì, cứ thế bị lừa.
Diệp Vĩnh Khang và Hạ Huyền Trúc nhìn nhau cười khổ, sau đó đành phải đưa Diệp Tiểu Trân trở về phòng đi ngủ.
Ngày hôm sau, Diệp Vĩnh Khang đưa Tiểu Trân đến nhà trẻ, vừa tới cửa liền nghe thấy phía sau có người hô lớn: "Tiểu Trân, chào buổi sáng".
Diệp Tiểu Trân quay đầu lại: "Con chào cô, cô Diêu!"
Một cô gái trẻ với mái tóc bồng bềnh cười tươi đi đến.
"Cô Diêu, đây là bố con".
Diệp Tiểu Trân vội vã giới thiệu, trong thời gian này, cô nhóc ngày nào cũng rất hạnh phúc vì có bố, gặp ai cũng nhiệt tình giới thiệu.
"Chào anh, tôi tên là Diêu San, giáo viên chủ nhiệm của Tiểu Trân".
Diêu San mỉm cười và lịch sự đưa tay ra.
"Xin chào cô giáo Diêu, Tiểu Trân ở trường làm phiền cô rồi".
Diệp Vĩnh Khang cười đưa tay bắt tay người đối diện, sau đó cười nói: "Cô Diêu, tôi có chuyện muốn góp ý.
Mấy bạn nhỏ mẫu giáo còn nhỏ như vậy, lúc này cho bọn trẻ làm bài kiểm tra tiếng Đức xem ra không phù hợp cho lắm nhỉ?"
"Tiếng Đức?"
Diêu San sửng sốt rồi đột nhiên mỉm cười: "Ngại quá, là do tôi nhầm.
Tờ giấy kiểm tra đó là của tôi.
Tôi đã phát nhầm giấy kiểm tra cho Tiểu Trân ngày hôm qua.
Tôi còn đang không hiểu bài kiểm tra đó của tôi đang ở đâu nữa kìa".
"Tôi biết ngay mà, ngày hôm qua tôi còn đang suy nghĩ sao tiêu chuẩn giáo dục