Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang

395: Chính Là Hận Thù Thấu Xương!


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Ông ta còn tự hỏi liệu mình có bị ảo giác không!
Mãi cho đến khi một họng súng lạnh lẽo dí vào trán ông ta, ông ta mới như bị điện giật, lập tức trở lại hiện tại.

"Cậu chủ, xin hãy tha mạng cho tôi, tôi sai rồi, tôi không dám nữa, tôi cũng chỉ theo lệnh của lão phu nhân thôi, thật sự không liên quan đến tôi!"
Diệp Thiên Minh quỳ trên mặt đất, vẻ kiêu ngạo và khinh thường vừa rồi đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự hoảng sợ vô tận và khát vọng sinh tồn mãnh liệt.

“Cậu chủ còn nhớ không, khi cậu còn nhỏ, tình cảm giữa chúng ta là tốt nhất, lúc đó cậu thích chơi với tôi nhất, có lúc chỉ chịu ăn khi có tôi ở bên cạnh, còn có rất nhiều chuyện nữa, cậu chủ, cậu quên rồi sao ..

.


"
Diệp Thiên Minh run rẩy, nỗi sợ hãi do bị súng dí vào trán, nếu không tự mình trải qua sẽ không thể hiểu được!
"Nhớ chứ, tôi nhớ hết".

Diệp Vĩnh Khang lạnh lùng nói: "Chỉ là vừa rồi hình như ông đã quên mất một vài việc!"
"Ông chắc vẫn còn nhớ, ngoài bố mẹ ra, tôi luôn coi ông là người thân nhất của tôi, nhưng sau khi tôi không còn giá trị sử dụng nữa, ông đã lập tức tháo mặt nạ xuống, mắng chửi và đánh đập tôi!"
"Hẳn ông còn nhớ lúc tôi bị vu oan hãm hại, ông là kẻ đầu têu đề nghị thi hành gia pháp

với tôi để thể hiện uy phong nhà họ Diệp!"
"Ông hẳn còn nhớ khi tôi bị trói vào cột, tôi đã khóc lóc van xin, nhưng ông đã dùng gậy bóng chày đánh gãy chân tôi một cách tàn nhẫn!"
"Ông hẳn còn nhớ đã chính tay nhét tôi vào bao, buộc đá, ném tôi xuống dòng nước tung bọt trắng xóa!"
"Tất cả mọi chuyện, tôi vẫn nhớ rõ mồn một!"

"Cậu chủ, đừng, tôi sai rồi!"
Diệp Thiên Minh sợ tới mức đũng quần ướt đẫm, quỳ rạp xuống đất đập đầu, kêu thảm thiết nói: "Cậu chủ, thật ra lúc đầu khi làm những chuyện đó tôi cũng là vì bất đắc dĩ thôi, nếu không cậu sẽ lọt vào tay rất nhiều kẻ thù khác”.

"Tôi đã nhất thời hồ đồ.

Để bảo vệ mình, tôi chỉ có thể cắn răng làm những chuyện không bằng súc sinh với cậu".

"Cậu chủ, cậu còn nhớ không, có một lần bị tai nạn xe, tôi đã lấy thân che cho cậu".

"Nếu không phải do tôi mạng lớn, e rằng đã về với ông bà ông vải rồi, đến bây giờ trên lưng tôi vẫn còn nguyên vết sẹo của vụ tai nạn xe hơi đó".

"Cậu chủ, có thể nể tình tôi đã cứu mạng cậu một lần mà tha cho tôi không, tôi biết tôi sai rồi…"
.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện