Mặc dù Diệp Vĩnh Khang có lòng tin có thể tìm ra rồi diệt sạch mấy tên sát thủ đang ẩn náu trong tối này trong thời gian ngắn nhất.
Nhưng chỉ cần là chuyện đe dọa đến sự an toàn của người nhà, nếu không nắm chắc một trăm phần trăm, dù chỉ là chín mươi chín chấm chín phần trăm, Diệp Vĩnh Khang cũng sẽ không dám mạo hiểm.
“Tiểu Trân, bố bỗng muốn đi vệ sinh, con có thể ở đây đợi bố một lát không? Bố sẽ quay lại dẫn con đi chơi”.
Diệp Vĩnh Khang dịu dàng cười nói với Diệp Tiểu Trân.
“Vâng, được ạ, bố đi nhanh đi, con đợi bố quay lại”.
Diệp Tiểu Trân ngoan ngoãn gật đầu.
Diệp Vĩnh Khang xoay người khẽ cười với mấy người Hạ Huyền Trúc, sau đó đi thẳng về phía nhà vệ sinh.
Khi đi ngang qua một du khách đang đeo chiếc balo hai vai, tay cầm kính viễn vọng, Diệp Vĩnh Khang khẽ dừng bước: “Có chuyện gì thì cứ tìm tôi đừng chĩa súng vào người nhà của tôi”.
Du khách đó khẽ cười: “Thị lực tốt đấy, chỉ cần anh ngoan ngoãn đi theo tôi một chuyến, tôi có thể đảm bảo người nhà anh được an toàn”.
Nói rồi du khách đó đi về phía chiếc tàu du lịch kiểu lớn đang đỗ bên dòng sông.
Diệp Vĩnh Khang không còn sự lựa chọn nào khác, chỉ đành sải bước lên theo.
Vừa bước vào cửa cabin của tàu du lịch, xung quanh bỗng xuất hiện mấy người đàn ông đeo mặt nạ tay cầm súng AK, mặc đồ rằn