“Vậy nếu tôi nói không thì sao?”
Diệp Vĩnh Khang nói.
Anh vừa nói thế, bầu không khí xung quanh bỗng trở nên đông cứng.
Lạch cạch!
Mấy khẩu súng AK lên chốt cùng một lúc, họng súng đen ngòm chĩa vào đầu Diệp Vĩnh Khang.
Hạ Nguyên Thành trầm giọng nói: “Cậu có biết ở Nam Giang mà nói chữ không với tôi thì có hậu quả gì không?”
Ở Nam Giang này, những lời Nam Giang Vương nói đều là luật trời, chỉ cần là lời ông ta nói thì dù có vô lý đến mức nào cũng phải tuân theo.
Nếu ai dám nói chữ không với ông ta, hậu quả còn nghiêm trọng hơn cả chống lại lệnh.
Thế nhưng Diệp Vĩnh Khang lại nhếch khóe môi cười hỏi: “Thế ông có biết uy hiếp tôi sẽ có hậu quả gì không?”
Rầm!
Cuối cùng Hạ Nguyên Thành cũng bị chọc giận!
Kể từ sau khi ông ta đến Nam Giang chưa từng có ai dám nói chuyện với ông ta như thế.
“Đưa tên này…”
Hạ Nguyên Thành đập mạnh lên tay vịn của ghế rồi xoay người lại, chỉ vào Diệp Vĩnh Khang tức giận nói: “Đưa tên này…”
Cùng lúc đó một chân của Diệp Vĩnh Khang cũng khẽ tiến đến trước nửa bước định diệt sạch mấy người đeo mặt nạ bên cạnh này trước.
Thế nhưng Hạ Nguyên Thành vừa thốt ra mấy chữ kia, sau khi ông ta nhìn rõ vẻ ngoài của Diệp Vĩnh Khang, hai mắt trợn tròn.
Cả người