“Hôm đó tôi ra ngoài làm việc, khi trở về đã đi ngang qua đường Sơn Bình, thông qua cửa kính xe, tôi đột nhiên nhìn thấy một người giống hệt Sử Thiên Vương đang ngồi trong một quán rượu nhỏ”.
“Tôi lập tức dừng xe lại nhìn cho rõ thì xác định chắc chắn đó là Sử Thiên Vương!”
“Tôi định đến chào hỏi anh ta thì lại đột nhiên phát hiện ra công chúa Ám Dạ và mấy thành viên Ám Dạ khác cũng ở đó”.
“Trông sắc mặt bọn họ đều vô cùng nặng nề, họ đang viết viết vẽ vẽ trên một tấm bảng như đang thương lượng chuyện bí mật gì, nên tôi không qua quấy rầy”.
“Mười phút sau, bọn họ mới lên một chiếc xe màu đen không có biển số đi mất, vì đó là Sử Thiên Vương nên tôi không đi theo”.
Diệp Vĩnh Khang nhíu mày: “Quán rượu kia ở đâu?”
Hạ Nguyên Thành lắc đầu đáp: “Quán rượu ấy bây giờ không còn nữa, việc này rất kỳ lạ, sau đêm mấy người Sử Thiên Vương đi khỏi thì cả ông chủ lẫn nhân viên phục vụ trong quán rượu đều đột nhiên biến mất”.
“Giống như đã bốc hơi khỏi thế gian luôn vậy, không thể tìm ra chút tung tích nào, tôi đoán rằng bọn họ đã vô tình nghe thấy chuyện gì nên đã bị diệt khẩu rồi”.
“Điện Chủ, nếu chúng ta không liên minh với Ám Dạ Các thì vì sao Sử Thiên Vương lại ở cùng bọn họ?”
Sắc mặt Diệp Vĩnh Khang vô cùng nặng nề, thậm chí ngay cả hơi thở cũng phải gắng mình