Nhưng Diệp Vĩnh Khang cứ như không hề nghe thấy, vẫn cúi đầu chăm chú nhìn điện thoại.
"Tên súc sinh, ngẩng đầu lên nói chuyện với ông đây!"
Nhìn thấy thái độ này của Diệp Vĩnh Khang, Diệp Thiên Minh lập tức nổi giận đùng đùng, bực tức nói: "Mẹ kiếp, đừng giả bộ ở đây nữa, tôi nói cho cậu biết, Hạ Nguyên Thành là đại ca của tôi!"
"Đã đến chỗ này, cho dù bản lĩnh cậu có lớn đến đâu, cũng phải biết điều”.
"Không phải cậu có bản lĩnh lắm sao? Giờ tiếp tục đánh đi, nói cho tôi xem nào, ngẩng đầu lên cho tôi!"
Diệp Thiên Minh thấy Diệp Vĩnh Khang vẫn không để ý tới mình, trong lòng bừng bừng lửa giận, hung hăng đập mạnh xuống bàn trà trước mặt Diệp Vĩnh Khang: "Tôi cảnh cáo cậu lần nữa, ngẩng đầu lên...”
Bịch!
Đúng lúc này, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên thuận tay cầm gạt tàn thuốc trên bàn trà, không thèm ngẩng đầu lên mà hung hăng đập vào bàn tay Diệp Thiên Minh vừa đặt lên bàn trà.
Với cú đập mạnh như vậy, bàn tay của Diệp Thiên Minh lập tức bị dập nát, máu thịt lẫn lộn!
"A! A!"
Bởi vì tốc độ quá nhanh, nên phải mất mấy giây để Diệp Thiên Minh phản ứng lại, lúc này ông ta mới cảm giác được cảm giác đau đớn thấu xương từ bàn tay truyền tới!
"Tên khốn kiếp, tao phải băm mày thành nghìn mảnh, nghiền nát xương mày thành