Diệp Vĩnh Khang vừa lái xe vừa gọi điện cho Hạ Huyền Trúc, anh đã cố gắng giữ cho giọng điệu thật bình tĩnh, nhưng sự run rẩy trong giọng nói thì vẫn khó có thể che đậy được.
Anh thật sự không biết nên mở lời nói chuyện này với Hạ Huyền Trúc ra sao, nếu như biết con gái bị người ta bắt cóc thì liệu cô có sụp đổ hay không?
“Vĩnh Khang, sao thế?”
Hạ Huyền Trúc mở cửa xe ra ngồi vào ghế lái phụ, ban nãy cô đã nghe ra giọng nói của Diệp Vĩnh Khang trong điện thoại có gì đó không ổn lắm.
Lúc này khi nhìn thấy sắc mặt của Diệp Vĩnh Khang thì càng thêm chắc chắn đã xảy ra chuyện quan trọng gì rồi.
“Huyền Trúc, chuyện mà anh sắp nói với em bây giờ, em phải chuẩn bị tâm lý cho thật tốt”.
Diệp Vĩnh Khang cố gắng hết sức để điều chỉnh hô hấp của mình, nhưng giọng nói thì vẫn hơi run rẩy: “Con gái của chúng ta bị bắt cóc rồi, bọn bắt cóc muốn cả hai người chúng ta cùng qua đó”.
“Huyền Trúc, em tuyệt đối đừng kích động, em yên tâm, anh bảo đảm với em, anh nhất định có thể bảo vệ tốt cho em và con gái của chúng ta!”
Diệp Vĩnh Khang phải lấy hết dũng khí mới thốt ra được những lời này, anh biết đối với Hạ Huyền Trúc mà nói, Diệp Tiểu Trân tượng trưng cho điều gì.
Anh đặc biệt lo lắng Hạ Huyền Trúc nghe được thông tin này sẽ sụp đổ ngay tại chỗ.
Thế nhưng, biểu hiện của Hạ Huyền Trúc lại ngoài dự liệu của anh
“Vĩnh Khang, em