"Bạn của tôi đâu".
Diệp Vĩnh Khang nhìn quanh không thấy Trần Tiểu Túy, anh cũng không thể hành động hấp tấp trước khi đảm bảo an toàn cho Trần Tiểu Túy.
Cô gái bật cười, lắc sâm banh trong tay rồi chậm rãi nói: "Không ngờ vận đào hoa của anh lại mạnh như vậy, ở nhà có vợ đẹp, bên ngoài lại có cô tình nhân là cô chủ xinh như hoa".
"Đừng lo lắng, tình nhân của anh tạm thời rất an toàn, nhưng trước khi gặp cô ta, tôi muốn cùng anh giải quyết chuyện giữa chúng ta đã".
Diệp Vĩnh Khang khẽ cau mày: "Tôi cũng muốn biết tôi có khúc mắc gì với cô đấy".
"Diệp Vĩnh Khang, xem ra anh rất dễ quên nhỉ, nhìn kỹ xem tôi là ai!"
Người phụ nữ đưa tay tháo kính râm ra.
"Là cô à?"
Sau khi nhìn thấy gương mặt của đối phương, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên nhận ra, đồng thời cũng cảm thấy hơi bất ngờ.
Cuối cùng anh cũng nhớ ra đối phương là ai.
Lúc trước dùng bữa ở nhà họ Hạ, người nhà họ Hạ đã nghĩ Diệp Vĩnh Khang không phải là người đứng đầu ngân hàng Kim Kỳ, sau đó liền trở mặt và lần lượt rời khỏi bữa tiệc.
Nhưng Diệp Tiểu Trân vẫn chưa ăn no, khi cô bé nói rằng cô bé muốn ăn đùi gà, một người giúp việc nhà họ Hạ đột nhiên chạy đến chửi rủa cô bé.
Diệp Vĩnh Khang đã bẻ gãy tay người nọ vì miệng lưỡi độc địa của cô ta.
Mà người phụ nữ trước mặt anh lúc này chính là nữ giúp việc hồi đó!
"Không ngờ phải không, Diệp Vĩnh Khang".
Đào Xuân Yến giơ cánh tay lên, giễu cợt Diệp Vĩnh Khang: "Cánh tay này anh còn nhớ không? Lúc trước