"Anh biết đây là đâu không? Hôm nay tôi mà để anh lành lặn ra khỏi cửa này thì tôi đi đầu xuống đất!"
Diệp Vĩnh Khang khẽ cau mày: "Cô còn chưa bị đánh đủ sao?"
Người phụ nữ nhớ tới chuyện vừa rồi, vô thức lui về phía sau hai bước, chỉ vào Diệp Vĩnh Khang tức giận nói: "Tới đây rồi anh còn giả bộ với tôi hả, bảo vệ đâu, tôi ra lệnh cho các anh lập tức đánh chết con chó này cho tôi!"
Hai nhân viên bảo vệ đưa mắt nhìn nhau, thầm nghĩ e là người phụ nữ này bị mất não rồi!
Mặc dù bọn họ không biết thân phận của Diệp Vĩnh Khang, nhưng đây là nơi dùng bữa của nhân viên cao cấp, người có thể ăn ở đây nhất định là người có quan hệ không thể xem thường với giám đốc Lăng, như vậy có thể là người thường sao?
"Hai anh đều điếc cả rồi sao, không nghe thấy tôi nói sao, mau đánh gãy chân tên chó này cho tôi, nếu không tôi sẽ bảo chồng tôi sa thải các anh!"
Người phụ nữ quát mắng hai nhân viên bảo vệ.
"Thưa cô, mong cô hãy bình tĩnh, có chuyện gì chúng ta có thể chờ trưởng phòng Cao đến rồi nói tiếp”.
Hai nhân viên bảo vệ cũng không biết phải làm thế nào, một bên là khách quý của sếp Lăng, một bên là người phụ nữ tự xưng là vợ của trưởng phòng Cao, bên nào bọn họ cũng không đắc tội được!
"Chuyện gì vậy?"
Lúc này, Lăng Vi đi tới với vẻ mặt u ám, nhìn thấy vết máu trên mặt của hai nhân viên bảo vệ, lại thấy vẻ giận dữ của một người phụ nữ trang điểm đậm, không khỏi nhíu mày: "Cô là ai, ai cho cô vào đây?"
"Ôi trời, cô là cái thứ gì mà tôi phải báo cáo với cô tôi là ai chứ?"