“Khoản chi tiêu đầu tiên ở bên kia của anh ta là khi nào?”
Diệp Vĩnh Khang hỏi.
Lăng Vi đáp: “Một tuần trước, khoản chi đầu tiên là một viên kim cương Nam Phi, trị giá chín mươi triệu tệ”.
“Tính đến hôm nay, mỗi ngày đều tiêu một số tiền rất lớn, chưa từng gián đoạn bao giờ”.
“Chuyện này tạm thời đừng nói với ai, chỉ bảo là chi tiêu bình thường”.
Diệp Vĩnh Khang dặn dò câu này xong thì vội vàng đứng dậy rời đi.
“Thiên Ảnh, cô lập tức phái người… Không, bây giờ cô đích thân đến Tư Liên một chuyến, mang theo ít nhất ba tiểu đoàn, nhanh chóng trú đóng tại nước Hùng!
“Nhớ kỹ, hành động bí mật, tuyệt đối không được kinh động bất kỳ ai, có thể Ám Dạ Các có đóng quân ở đó, có được manh mối gì lập tức báo cáo với tôi!”
“Vâng thưa Điện Chủ!”
Tiếng hô dõng dạc mạnh mẽ của Thiên Ảnh vọng lại từ đầu bên kia điện thoại.
Sau vụ phản bội và soán vị của Thạch Hữu Sâm, Ám Dạ Các bắt đầu điên cuồng xuất binh đánh trận, ngay cả Điện Long Thần cũng trở thành mục tiêu tấn công của chúng.
Nhưng sau khi bị Điện Long Thần liên tục đánh bại mấy lần, chúng lập tức chia thành nhiều tốp nhỏ, từ chỗ sáng lẫn vào trốn trong chỗ tối, nhưng vẫn không ngừng phát động tập kích và ám sát nhằm vào Điện Long Thần, tới không thấy bóng đi không thấy hình, Điện Long Thần có sức mà không làm được gì, điều này khiến bọn họ cảm thấy rất bất lực.
Bây giờ rốt cuộc cũng có đầu mối chỉ ra được đại bản doanh của bọn chúng rất có thể ẩn núp ở nước Hùng, đối với Điện Long Thần mà nói, đây đương nhiên là một tin tốt!
Cho nên Diệp Vĩnh Khang mới để Thiên Ảnh điều đi ba