Đào Thiên Khánh nghiêng đầu qua, chân thành nhìn Đào Thiên Hổ nói: “Cảm ơn anh cả đã quan tâm, nhưng từ trên xuống dưới nhà họ Đào chúng ta đều biết, anh cả anh dũng vô song, có được sự mạnh mẽ hơn người, là hổ tướng số một nhà họ Đào chúng ta”.
“Bây giờ Hạ Nguyên Thành đang nhìn chằm chằm nhưng lại không dám hành động thiếu suy nghĩ cũng bởi vì kiêng kỵ uy danh của anh cả”.
“Nếu để ông ta biết anh cả rời khỏi tỉnh, nhất định sẽ phát động tấn công ồ ạt với chúng ta, cho nên lúc này anh cả tuyệt đối không thể rời khỏi tỉnh được”.
Đào Thiên Hổ nghe xong, mới vừa mở miệng định đáp lời, Đào Thiên Khánh lại đột nhiên nghiêng đầu nhìn Đào Vân Thiên, nói với vẻ vô cùng chân thành: “Bố, dù con không thể nào sánh được với sự dũng mãnh của anh cả, nhưng dù sao thì trên người con cũng chảy dòng máu nhà họ Đào”.
“Sau khi chị cả bị hãm hại, mỗi giây mỗi phút con đều như bị giày vò, hôm nay hung thủ đã xuất đầu lộ diện, con tự nguyện đến Giang Bắc trước, nhất định chính tay đâm kẻ thù, báo thù cho chị cả!”
Đào Thiên Hổ đứng một bên nổi giận đùng đùng, đứa em trai này của hắn nói chuyện lúc nào cũng có tình có lý, nghe thì êm tai, thật ra chỉ muốn cướp công mà thôi.
“Chú ba, anh cũng rất đồng tình với ý kiến của chú”.
Đào Thiên Hổ cũng làm bộ vô cùng thành khẩn, trong đầu nghĩ rằng chỉ là diễn xuất thôi mà, ai không biết chứ!
“Nhưng người tên Diệp Vĩnh Khang kia