“Ở thời đại này, sức mạnh quả thật không bằng đầu óc”.
“Mẹ kiếp!”
Đào Thiên Hổ đột nhiên đứng bật dậy, đạp mạnh khiến chiếc bàn cẩm thạch vỡ thành năm bảy mảnh: “Thằng chó hoang đó tưởng rằng chỉ cần dựa vào mấy trò lươn lẹo của nó là có thể qua mặt được tôi sao?”
“Đào Thiên Khánh, là do mày ép tao!”
Đáy mắt Đào Thiên Hổ lóe lên tia sáng nham hiểm!
Trong lúc này, Đào Thiên Khánh đã lái xe đến sân bay, mấy việc như này thì giải quyết càng sớm càng tốt, không nên chậm trễ.
Hắn không dẫn theo bất kỳ bảo vệ nào, thậm chí ngay cả một tên tay sai cũng chẳng có, chỉ một thân một mình lái xe, miệng lẩm bẩm hát theo tiếng nhạc phát ra từ radio.
Trong vô thức, xe cộ qua lại trên đường cao tốc càng lúc càng thưa thớt, đến cuối cùng chỉ còn lại mình hắn.
Cho dù là người bình thường thì cũng có thể đoán được cảnh tượng này không đúng lắm, huống hồ là kẻ mưu mẹo lươn lẹo như Đào Thiên Khánh?
Nhưng hắn lại dường như không thèm quan tâm đến việc này, vẫn cứ nhàn nhã ngân nga khúc hát.
Xoẹt xoẹt…
Sau khi rẽ qua một bùng binh phía trước, một chiếc xe thương vụ đột nhiên lao về hắn nhanh như điện, sau đó lạng qua rồi chặn ngang giữa đường.
Bảy tám gã đàn ông lực lưỡng mặc đồ đen, che mặt, trong tay xách theo mã tấu lạnh buốt, từng bước ép sát đến.
Nhưng Đào Thiên Khánh không những không tỏ ra hốt