Động tác nhấc gót của tên râu quai nón về phía sau nhìn như thể chẳng có tí lực nào, như thể hắn đã giẫm phải thứ gì đó bẩn thỉu và vung nhẹ nó ra sau vậy.
Tuy nhiên, đội trưởng an ninh bám vào chân đối phương đã bị cái vẩy nhẹ này đánh bay ra ngoài tựa như lông hồng!
Rầm!
Cơ thể của đội trưởng đội an ninh bay về phía sau, giống như một quả đạn đại bác, đánh văng cả bảy tám nhân viên an ninh xuống đất!
Nhưng tên râu quai nón kia từ đầu đến cuối cũng không thèm nhìn lại, đút hai tay vào túi quần, tiếp tục bước lên lầu.
"Gọi điện thoại cho sếp Hạ mau, bảo cô ấy trốn đi!"
Đội trưởng an ninh hét lên.
Vào lúc này, Hạ Huyền Trúc đang chăm chú xử lý một số tài liệu trong văn phòng của cô.
"Sếp Hạ, chị uống nước đi".
Thiên Diệp Nhi mặc một chiếc váy đen chuyên nghiệp, mỉm cười, đưa một cốc nước nóng đến.
"Cảm ơn Tiểu Diệp, có người trợ lý như em, chị đỡ lo hơn bao nhiêu".
Hạ Huyền Trúc mỉm cười nhấp một ngụm nước, mặc dù Thiên Diệp Nhi ở bên cạnh cô chưa đầy hai ngày, nhưng Hạ Huyền Trúc đã khen ngợi cô ấy về mọi mặt.
Hăng hái, thông minh, nhiều chuyện không cần phải ra lệnh gì cả, Thiên Diệp Nhi có thể đã làm xong từ trước đó rồi.
Dù là công việc hay cuộc sống, có một người như vậy bên cạnh đúng là đỡ được bao nhiêu phiền