Diệp Vĩnh Khang cười nhạt: “Đừng phức tạp như vậy, tôi chỉ muốn ở anh một thứ thôi”.
Khi Đào Thiên Khánh nghe thấy vậy, mắt hắn đột nhiên sáng lên, điều này chứng tỏ rằng vấn đề này không phải không thể thương lượng.
"Thứ gì, chỉ cần thứ tôi có, tôi sẽ cho anh!"
Câu này Đào Thiên Khánh không hề nói láo, hắn biết rằng có được nhân tài mới có được núi vàng núi bạc, chỉ cần có thể quy người trước mặt về dưới trướng của hắn, thì lợi ích mà hắn có được sau này là khôn lường!
Diệp Vĩnh Khang nhả khói, nhìn Đào Thiên Khánh, nói: "Tao muốn mạng của mày".
Khuôn mặt của Đào Thiên Khánh nhất thời trở nên u ám.
"Diệp Vĩnh Khang, đừng có mà được nước lấn tới, đừng tưởng rằng như vậy mà đã cầm chắc phần thắng rồi, mày ngây thơ quá đấy".
Đào Thiên Khánh đang nói thì đột nhiên rút súng lục sau lưng chĩa vào trán Diệp Vĩnh Khang, trầm giọng nói: "Tao sẽ cho mày cơ hội chọn lại!"
Diệp Vĩnh Khang cười nhạt một tiếng, đột nhiên giơ tay nhanh như chớp nắm chặt lấy cổ tay Đào Thiên Khánh, thuận thế bẻ ngoặt lại, họng súng hướng vào cằm của Đào Thiên Khánh.
"Chờ một chút, có gì chúng ta có thể…"
Bang!
Đào Thiên Khánh còn chưa kịp nói xong thì Diệp Vĩnh Khang đã bóp cò súng không chút do dự.
Xương sọ của Đào Thiên Khánh nảy lên cao, cả người ngả về phía sau, đôi mắt mở to đầy không cam lòng và sợ hãi.
"Nếu mày chỉ tìm tao thôi thì có khi tao đã tha mạng cho mày".
Diệp Vĩnh Khang ném