“Tôi vẫn…”
Diệp Vĩnh Khang đang chuẩn bị trả lời, lại đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, vội vàng trầm giọng nói: “Việc tôi sống thế nào hình như không cần phải báo cáo với cô mà nhỉ?”
“Trước đây không phải tôi đã nói rồi sao? Không có chuyện gì thì đừng liên lạc với tôi!”
“Đêm hôm rồi cô còn gọi điện thoại cho tôi, nếu như để vợ tôi biết được rồi hiểu nhầm thì phải làm sao?”
“Sau này tôi không muốn nhìn thấy chuyện như vậy lại xảy ra nữa, nếu không… cô tự mình thu xếp cho ổn thoả đi!”
Nói xong, Diệp Vĩnh Khang cúp máy luôn, sau đó cả người anh cứ như bị rút sạch hết sức lực, ngồi phịch vào ghế sô pha đờ đẫn nhìn lên trần nhà.
“Vĩnh Khang”.
Lúc này, bên cạnh đột nhiên vang lên giọng nói của Hạ Huyền Trúc.
Diệp Vĩnh Khang quay đầu lại nhìn, thấy Hạ Huyền Trúc đang đứng trước cầu thang nhìn mình chăm chăm.
Trong lòng Diệp Vĩnh Khang bỗng hoảng loạn, cố nặn ra một nụ cười thoải mái, nhìn Hạ Huyền Trúc nói: “Một người bạn, uống nhiều rồi nửa đêm lại gọi điện thoại cho anh, bị anh mắng cho mấy câu”.
Hạ Huyền Trúc lại khẽ lắc lắc đầu: “Vĩnh Khang, đừng giấu em nữa, là cô gái mà lần trước anh nói phải không?”
Diệp Vĩnh Khang tỏ ra hoang mang, vội vàng nói: “Em nghe anh giải thích, sự việc không phải như thế, ban nãy gọi điện là bởi vì…”
“Đừng nói nữa, em không trách anh”.
Hạ Huyền Trúc mặc một bộ váy ngủ lụa màu trắng tinh khiết, kéo lấy tay của Diệp Vĩnh Khang rồi nhẹ nhàng