“Bác sĩ, đây là cái gì… Ý…”
Ngay cả việc mở miệng nói chuyện cũng khiến Diệp Vĩnh Khang run rẩy, mặc dù đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy loại báo cáo chẩn đoán này nhưng anh vẫn có thể đọc hiểu mấy chữ “không thể chữa trị”!
Bác sĩ khẽ than thở: “Cơ thể của cô Hạ bị nhiễm phải một loại độc tố thần kinh rất đặc thù, tạo thành thương tổn không thể chữa trị cho tế bào, cô ấy… mấy ngày này, nếu cô ấy có mong muốn gì thì cố hết sức thực hiện đi”.
“Mấy ngày này… rốt cuộc là ý gì?”
Giọng nói Diệp Vĩnh Khang run rẩy.
Bác sĩ cũng hơi không biết phải làm sao, thở dài đáp: “Sinh mệnh của cô Hạ không thể kéo dài hơn ba ngày, thật sự xin lỗi!”
“Không thể nào, mẹ kiếp, anh có phải bác sĩ không, nhất định là anh khám sai rồi, đang yên đang lành sao cô ấy lại nhiễm phải độc tố thần kinh được, chết tiệt, anh đang lừa tôi phải không?”
Lúc này Diệp Vĩnh Khang đã hoàn toàn mất đi lý trí, hung tợn xách cổ áo bác sĩ lên và lớn tiếng gào thét: “Tốt nhất là anh mau khai thật cho tôi, cô ấy thực ra không có chuyện gì phải không, nếu anh dám lừa gạt tôi, tôi sẽ lập tức bẻ gãy cổ anh!”
Bác sĩ lắc đầu, thở dài nói: “Thưa anh, quả thực xin lỗi, chức trách của tôi là chẩn đoán bệnh tình, còn việc vì sao cô Hạ lại bị nhiễm độc tố thần kinh thì tôi cũng không thể nói rõ ràng được”.
“Nhưng căn cứ vào độ lây nhiễm của độc tố mà suy đoán, thời gian cô Hạ bị nhiễm độc hẳn rơi vào khoảng ngày 25 đến 27 tháng trước, anh có thể nghĩ lại thêm, xem thử quãng thời gian này cô Hạ có gặp chuyện gì đặc thù không.
Ngày 25 đến 27 tháng trước?
Diệp Vĩnh Khang ngây người, bất chợt nghĩ