“Hôm nay, với tư cách là gia chủ nhà họ Đào, chính thức ban hành thẻ lệnh của nhà họ Đào đến Giang Bắc!”
“Ai có bất cứ quan hệ gì đến Diệp Vĩnh Khang đều không tha!”
“Hôm nay, tôi nhất định phải khiến Giang Bắc máu chảy thành sông để tế con trai con gái trên trời của tôi!”
Hàng nhìn người đồng loạt giơ tay hô to: “Tàn sát Giang Bắc, tàn sát Giang Bắc, tàn sát Giang Bắc!”
Tiếng hô vang trời, tràn ngập sát khí, sắc trời u ám.
Đúng lúc này, một người nhà họ Đào vội vàng chạy tới: “Bẩm gia chủ, có một người phụ nữ tự xưng là vợ của Diệp Vĩnh Khang đến xin gặp gia chủ”.
“Cái gì? Vợ Diệp Vĩnh Khang?”
Đào Vân Thiên hơi kinh ngạc nói: “Có bao nhiêu người tới?”
“Chỉ có một mình cô ta thôi!”
“Một mình cô ta?”
Đào Vân Thiên khẽ cau mày, trầm mặc một lát rồi đưa tay lên nói: “Dẫn người tới đây!”
“Rõ!”
Một cô gái thanh tú, mái tóc bồng bềnh, mặc váy lụa trắng chậm rãi tiến vào.
Vẻ mặt của cô vô cùng bình tĩnh, đôi mắt tĩnh lặng như mặt ao phẳng trong thung lũng.
Hàng nghìn người xung quanh im lặng trong giây lát, tự động dạt ra thành một con đường ở giữa.
Ánh mắt tất cả mọi người đổ dồn vào cô gái như nàng tiên giữa trần gian này.
“Xin chào gia chủ Đào, tôi là vợ Diệp Vĩnh Khang, tên là Hạ Huyền Trúc”.
Cô gái nhẹ nhàng