“Ngụy công công, mau giết cô ta!”
Đào Thiên Hổ lúc này như vớ được ngọn cỏ cứu mạng cuối cùng, lúc này mới nhớ tới có Ngụy công công ở bên cạnh, vừa nãy vì hoảng quá mà quên mất chuyện này.
“Cậu chủ, người như vậy giết rồi không phải đáng tiếc lắm sao?”
Ngụy công công tỏ ra rất thích thú, hai quả cầu kim loại to như quả trứng gà linh động lăn qua lăn lạ giữa các ngón tay lão.
Tiến lên một bước, nhìn về phía người phụ nữ đồ tím, tán thưởng nói: “Không ngờ rằng trên đời này lại có võ học kỳ tài như vậy, tuổi còn trẻ mà đã đạt được tới cảnh giới này, giỏi lắm, giỏi lắm!”
“Cô gái, tôi rất tán thưởng cô, quỳ xuống gọi tôi một tiếng sư phụ, với tố chất của cô, nhiều nhất là mười năm là có thể kế thừa những gì tôi đã tu luyện được cả đời.
Tôi cũng không cần lo lắng không có người nối nghiệp nữa”.
“Ngụy công công, chuyện này…”
Vẻ mặt Đào Thiên Hổ khó hiểu, đối phương vừa rồi mới giết mấy trăm người của hắn!
“Cậu chủ, một đàn cừu và một con hổ, cậu thấy cái nào lãi hơn?”
Ngụy công công híp mắt cười nói.
Đào Thiên Hổ sững sờ, sau khi phản ứng lại liền phá lên cười: “Đúng vậy, sao tôi lại quên mất nhỉ”.
Vừa nói, Đào Thiên Hổ vừa quay lại nhìn người phụ nữ mặc đồ tím nói: “Còn không mau quỳ xuống bái sư, được Ngụy công công nhìn trúng là vinh dự của cô, sau này chăm chỉ làm việc cho nhà họ Đào tôi, tuyệt đối sẽ không bạc đãi cô đâu”.
Lúc này Đào Thiên Hổ đã khôi phục sự tự tin, bởi vì thái độ của Ngụy công công đã quá rõ ràng, người phụ nữ đồ