Khi hai ánh sáng vàng này rơi xuống đất, Đào Thiên Hổ chỉ cảm thấy toàn thân run rẩy, sợ đến mức ngã rạp xuống đất!
Hóa ra đây là hai phần thân xác của Ngụy công công!
Chỉ một nhát duy nhất đã khiến cho Ngụy công công tách thành hai nửa!
Không, đây không phải là sự thật, nhất định là đang mơ, nếu không thì sao trên đời này lại có người có năng lực mạnh mẽ đến cảnh giới này được?
Trong khi tất cả mọi người đều đang choáng váng vì nhát dao này, Diệp Vĩnh Khang dựa vào đầu xe thở dài tiếc nuối.
Xem ra anh đã chậm một bước, một khi sát khí của Tử Diên bộc phát thì sẽ không có cách nào ngăn cản được.
Đối với Diệp Vĩnh Khang, ông già này chết trong tay Tử Diên theo cách này là một chuyện rất bình thường và đã đoán trước được.
Nhưng trong mắt những người bình thường, hoặc là những cao thủ ở cấp bậc tuyệt đỉnh.
Trước mặt Tử Diên có biệt danh là ‘Lục Thần’ này, cho dù là một chiến tướng mạnh mẽ hàng đầu thì cũng chỉ giống như học sinh tiểu học mà thôi.
Thực lực của hai bên hoàn toàn không cùng đẳng cấp, vì vậy không thể nào so sánh được.
“Xin lỗi, không kìm lại được, xin Điện Chủ trách phạt”.
Trong lời nói của Tử Diên có chút áy náy, vừa rồi cô ấy có nghe thấy Diệp Vĩnh Khang bảo cô ấy dừng tay, nhưng lúc đó đã không thể kìm lại được nữa rồi.
Diệp Vĩnh Khang khẽ thở dài: “Thôi bỏ đi, nếu như có thể kìm được thì đã không phải Tử Diên rồi”.
Một khi sát