Bác Hải mỉm cười, nếp nhăn nơi khóe mắt đan vào nhau, gò má gầy guộc màu đồng, quả thực không khác gì nông dân miền núi.
Sở Phi Yến nóng lòng nhấp một ngụm, sau đó tấm tắc khen: "Trà ngon!"
“Ồ, vậy sao?”
Bác Hải nói đùa với Sở Phi Yến: “Vậy thì tôi muốn biết loại trà này ngon ở chỗ nào? Xin cô chỉ giáo đôi chút”.
“Cái này...”
Sở Phi Yến đỏ mặt, cân nhắc một hồi mới nói: "Loại trà này rất thơm, hẳn là một loại rất hiếm, còn… còn tay nghề pha trà cũng rất tốt...”
“Ha ha ha”.
Cô ấy chưa kịp nói hết lời, bác Hải đã cười lớn, Sở Phi Yến biết mình lời nói dối của mình đã bị phát giác, mặt đỏ như trái cà chua.
Thực ra từ nhỏ đến lớn, cô ấy rất ít khi uống trà, chỉ cảm thấy trà vừa đắng vừa chát, không ngon bằng bia, vì vậy cô ấy không hề biết thưởng thức trà.
Sở dĩ vừa rồi cô ấy khen trà ngon là vì muốn nhân cơ hội lấy lòng, không ngờ lại tự khiến mình mất mặt.
Bác Hải cười xong liền quay sang Diệp Vĩnh Khang cười nói: "Chàng trai, cậu thấy loại trà này thế nào?"
Diệp Vĩnh Khang cầm chén trà lên thổi nhẹ, sau đó nhấp một ngụm, mím môi nói: "Đây là trà hoa nhài, mười tệ nửa cân, sau khi nước sôi thì cho một nắm trà vào hãm, kỹ thuật không tốt lắm”.
Nghe xong, sắc mặt Sở Phi Yến thay đổi trong chốc lát, trong lòng nghĩ cho dù loại trà này tầm thường cỡ nào thì cũng không cần phải nói rõ ràng vậy chứ!
Ngộ nhỡ bác Hải nổi giận thì sao?
Như vậy thì còn nghiêm trọng hơn nhiều so với việc cô ấy giả vờ hiểu như ban nãy.
Lúc cô ấy đang băn khoăn không biết nên nói lại như thế nào thì Diệp Vĩnh Khang lại nói thêm: “Hương vị này giống hệt với nửa ấm trà Bào Lão Hổ tôi uống lúc trước”.
Bác Hải nghe xong hơi sững sờ, sau đó lại cười lớn.
Lần đầu tiên