Theo quan điểm của cô ấy, tất cả những gì Diệp Vĩnh Khang làm ngày hôm nay đều là do muốn giúp đỡ cô ấy.
"Không sao, tôi cũng đang muốn xem con trăn mào gà này trông như thế nào".
Diệp Vĩnh Khang mỉm cười, nhưng trong lòng lại cảm thấy khó chịu.
Bởi vì anh biết rằng cho dù lần này có thành công săn được con trăn mào gà, anh cũng sẽ không thể để Sở Phi Yến lấy được Tử Kim Lan.
Vì đây là cách duy nhất để cứu Hạ Huyền Trúc, nên Diệp Vĩnh Khang không có lựa chọn thứ hai.
"Mà này, bác Hải đó là rốt cuộc là ai vậy?"
Diệp Vĩnh Khang vừa lái xe vừa tò mò hỏi.
Mặc dù là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng nhìn thoáng qua Diệp Vĩnh Khang cũng có thể nhận ra bác Hải không hề đơn giản như một nông dân trong thôn.
Tuy là người rất dễ gần, nhưng trong cử chỉ, lời nói của cụ ấy đều có khí chất tự nhiên, cao ngạo mà phải qua thời gian hun đúc lâu dài mới có được.
Cho nên Diệp Vĩnh Khang dám chắc chắn rằng bác Hải này nhất định phải có thân phận khác thường.
Sở Phi Yến nhẹ nhàng lắc đầu: "Tôi chỉ biết bác Hải mới chuyển đến đây hơn mười năm trước.
Bác ấy là một người rất tốt bụng.
Những người từng tiếp xúc với bác ấy đều rất yêu quý bác ấy".
"Về phần trước đây bác ấy làm gì, nguồn gốc của bác ấy ra sao, không ai biết".
"Ông nội chỉ tình cờ biết được trong tay bác Hải có một cây Tử Kim Lan, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa có ai tận mắt nhìn thấy".
Diệp Vĩnh Khang nghe xong nhẹ nhàng gật đầu, cũng không định tiếp tục truy hỏi tường tận nữa.
Mỗi người đều có bí mật của riêng mình, giống như bản thân Diệp Vĩnh Khang, không phải cũng đang che giấu rất nhiều chuyện sao?
Hơn nữa, những thứ đó lúc này cũng không khiến anh hứng thú lắm, ưu tiên hàng đầu là làm sao lấy được mật của con trăn mào gà một cách suôn sẻ kia.
Núi Đông Lâm có mật độ cây cối dày đặc, phong cảnh đẹp, thuộc khu vực tự nhiên được bảo vệ trọng điểm của thành phố Đông Hải, không một cá nhân hay nhóm người nào được phép thực hiện các hoạt động khai phá hay thương