Mao Tiểu Huy bất lực nhún vai: "Cô không tin cũng được thôi, nếu lần này ba người chúng ta có thể an toàn trở về, tôi sẽ mua du thuyền cho hai người, nói điêu là chó!"
Khi Sở Phi Yến và Mao Tiểu Huy đang đấu võ mồm kịch liệt, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên dừng lại: "Chờ đã!"
Mao Tiểu Huy quay lại, thẳng thừng nịnh nọt nói: "Idol, anh có gì dặn dò sao?"
Diệp Vĩnh Khang nhìn chằm chằm vào mắt đối phương vài giây, trầm giọng nói: "Tôi rất muốn biết, cậu dựa vào bản lĩnh gì mà có thể thoát khỏi đây mà không rụng một cọng lông".
"Đừng nói là may mắn.
Tôi không phải đứa nhỏ ba tuổi.
Nếu cậu dám nói điêu nửa câu, tôi nhất định sẽ khiến cậu ngay cả cơ hội hối hận cũng không có!"
Mao Tiểu Huy nghe vậy lập tức bày ra vẻ mặt đưa đám nói: "Idol, cái tôi sắp nói đây, anh nghe xong sẽ cho rằng tôi nói khoác!"
"Nhưng tôi thề với liệt tổ liệt tông nhà họ Mao là nếu tôi có nửa lời dối trá, họ sẽ bị sét đánh!"
"Thực ra tôi cũng không biết chuyện là thế nào, mỗi lần đám khốn kia ra tay, tôi đều nghĩ thôi thế là toi rồi".
"Nhưng lần nào tôi cũng có thể trở về từ cõi chết, nói với anh thế này đi, như lúc nãy đó, cái súng máy Gatling bắn cạch cạch ra tia lửa mà tôi nói với anh ấy".
"Tên đó, lúc đạn bắn ra như mưa, tôi sợ đến mức ôm đầu bỏ chạy!"
"Nhưng kì lạ là, những viên đạn chỉ bay vèo vèo qua tai tôi chứ không bắn trứng vào tôi, tôi cũng thấy vô cùng khó hiểu".
"Idol, tôi không nói dối, anh nhất định phải tin tôi!"
Diệp Vĩnh Khang khẽ