"Bà cố ơi, cô có thể bình tĩnh chút không, nếu cô có chán sống rồi thì cũng đừng kéo tôi theo chứ!"
Mao Tiểu Huy quay đầu liếc nhìn hai người râu quai nón, sau đó thấp giọng nói: "Cô biết hai người này là ai không?"
“Anh em nhà Hắc Hổ đấy, lần trước, kẻ cầm Gatling bắn cạch cạch ra lửa xanh đã bị chính hai người này xử lý đấy, cô nói có ghê không?"
"Vậy cũng không thể đi cướp chỗ cũng người khác được".
Sở Phi Yến vẻ mặt vẫn khó chịu, tức giận quay đầu sang một bên.
"Ha ha, idol của tôi rõ là hiểu chuyện hơn".
Mao Tiểu Huy giơ ngón cái lên với Diệp Vĩnh Khang khen: "Thật bình tĩnh, mặt không đổi sắc, biết co biết duỗi, tôi sùng bái anh chết mất!"
Diệp Vĩnh Khang chả có phản ứng gì với mấy lời khen này, mấy câu như vậy anh nghe đến chai tai luôn rồi.
Sau khi đưa mắt quét một vòng quanh hang, anh nói: "Cậu có biết tất cả những người này không?"
Mao Tiểu Huy lắc đầu: "Tôi chỉ biết một bộ phận nhỏ, phần lớn đều là những gương mặt mới.
Chuyện này cũng bình thường thôi.
Hầu hết những gương mặt cũ đều tèo rồi".
"Nhưng những người còn lại đều là cao thủ.
Ngoài hai anh em nhà Hắc Hổ này ra, còn có tên Mũi Ưng kia, cũng là một tên rất ghê gớm".
"Còn cậu thanh niên bên trái mặc đồ thể thao cũng có lai lịch lớn.
Nghe nói phía sau có nhân vật lớn chống lưng,