Diệp Vĩnh Khang nghi hoặc hỏi.
Trán Mao Tiểu Huy đã ướt sũng những giọt mồ hôi lạnh, không khó để nhìn ra người phụ nữ mập mạp này đáng sợ đến mức nào, cậu ta trần giọng run rẩy nói: “Bà ta là người mà tôi vừa nói, lần đầu tiên lên núi bắt trăn tôi đã gặp mụ quái thai này… mau chóng cúi đầu xuống, bà béo này hung dữ hơn mấy tên vừa rồi rất nhiều”.
Hai tay Mao Tiểu Huy ôm đầu, cúi thấp đến mức đầu chạm tới túi quần, không ngừng run rẩy, không khó để nhìn ra cậu ta bị bà béo này dọa cho khiếp sợ đến mức nào.
Diệp Vĩnh Khang lại khá tò mò, anh muốn biết cây thước đồng mà vừa nãy Mũi Ưng phi về phía mình tại sao lại nằm trong tay bà béo này một cách thần kỳ như vậy.
Mặc dù cây thước đồng đó không đủ lực uy hiếp với anh, nhưng vẫn có chút lực, sau đó lại bay ngược ra ngoài trong không trung, thậm chí đến Diệp Vĩnh Khang vừa rồi cũng không nhìn rõ đã xảy ra chuyện gì.
“Mụ béo, mày là ai, lại dám lấy vũ khí của tao!”
Mũi Ưng rõ ràng không biết bà béo trước mặt mình là ai, vì vậy có thể đoán được rằng lần đầu tiên Mao Tiểu Huy lên núi, Mũi Ưng không hề ở đó.
“Á? Đây là vũ khí của anh sao? Xin lỗi nhé, vậy tôi trả cho anh này”.
Người phụ nữ mập mạp lộ ra vẻ hối lỗi, sau đó nhẹ nhàng ném lại cây thước đồng cho Mũi Ưng.
Tuy nhiên khi Mũi Ưng chuẩn bị đưa tay ra đón lấy, thước đồng đột nhiên tăng tốc về phía trước, sắc mặt Mũi Ưng lập tức đanh lại, cổ tay nhanh chóng dùng lực, di chuyển về phía trước bắt lấy thước đồng.
Nhưng một chuyện kỳ lạ đã xảy ra.
Nhưng cây thước đồng hình như có mắt, khi Mũi Ưng đang định nắm lấy thì nó đột nhiên chuyển hướng và