Nhưng Diệp Vĩnh Khang lại không nhẹ nhõm được như thế, cả đoạn đường xuống núi lúc nào thần kinh của anh cũng trong trạng thái căng thẳng.
Vì anh có thể cảm nhận được ở những nơi anh không nhìn thấy luôn có một ánh mắt nhìn chằm chằm vào mình.
Quan trọng hơn là Diệp Vĩnh Khang cảm nhận được một luồng khí tức rất nguy hiểm cứ như bị lưỡi hái của tử thần ghim chặt vào gáy, đi vòng trên ranh giới sinh tử.
Đây lần đầu tiên anh có cảm giác này kể từ sau khi thành lập Điện Long Thần.
Nhưng cũng may đến khi ba người về đến khu nội thành Đông Hải cũng không có chuyện gì đặc biệt xảy ra, Diệp Vĩnh Khang cũng không còn cảm giác bị ai đó lén lút nhìn chằm chằm nữa.
“Anh thần tượng, Phi Yến, lần này cũng nhờ có hai người”.
Sau khi về đến khu nội thành Đông Hải, Mao Tiểu Huy chào tạm biệt Diệp Vĩnh Khang và Sở Phi Yến: “Nếu không phải do thời gian cấp bách thì tôi còn muốn ăn uống một bữa ra trò với hai người”.
“Dù sao tôi cũng nợ hai người một ơn nghĩa, sau này chỉ cần đến thành phố Bắc Vân, dù gặp bất kỳ chuyện gì thì cứ nói tên tôi là được”.
“À, phải rồi, thật ra tôi không phải tên là Mao Tiểu Huy, tên thật của tôi là Mao Nhất Trụ, đến lúc đó đừng gọi sai nhé”.
“Mao Nhất Trụ?”
Sở Phi Yến khó hiểu nói: “Thế lúc nãy cậu gạt chúng tôi làm gì?”
Mao Tiểu Huy gãi đầu nói: “Có hai lý do, một là không thể nói hết mọi thứ trước mặt người lạ được”.
“Ngoài ra còn một nguyên nhân quan trọng hơn là cái tên Mao Nhất Trụ này quả thật rất kỳ dị, từ nhỏ tôi đã bị cái tên này giày vò, người