Lúc này Hoàng Phúc Đào hoàn toàn không hề biết trong lòng sĩ quan Triệu đang nghĩ gì, nhìn thấy đối phương bày ra vẻ mặt nghiêm túc còn tưởng rằng anh ta đang tức giận.
“Đồ chó má, quỳ xuống, ôm đầu bằng hai tay!”
Có sĩ quan Triệu và hàng trăm vệ sĩ được trang bị vũ trang đầy đủ làm chỗ dựa, đám họ hàng thân thích nhà họ Hoàng cảm thấy tràn đầy tự tin.
Đám con cháu trẻ tuổi nhà họ Hoàng tức giận đi lên, chỉ vào mũi Diệp Vĩnh Khang, hằn học nói: “Đồ chó má, bảo mày quỳ xuống mày không nghe thấy à? Vừa nãy không phải đánh đấm giỏi lắm sao? Nào, nào, nào, thử động vào tao xem nào?”
Vì muốn lấy lại thể diện trước mặt sĩ quan Triệu, đồng thời cũng trút bỏ cơn giận vừa rồi, vừa nói bọn họ vừa khiêu khích, chủ động nghiêng đầu qua.
“Đánh đi, không phải vừa nãy lợi hại lắm à? Mày thử động vào tao xem nào?”
Hai tên đó ngông cuồng hét lên.
Diệp Vĩnh Khang nhả một làn khói trắng, ném tàn thuốc xuống dưới đất rồi giẫm lên.
Sau đó từ từ đứng dậy, dùng tay phủi bụi trên người.
Thấy thái độ thờ ơ của Diệp Vĩnh Khang, hai kẻ đó lập tức nổi giận, đang định phát tiết thì đột nhiên cảm thấy hoa mắt chóng mặt, ngay sau đó cổ bị bóp chặt, chỉ nghe thấy tiếng ‘rắc’ một cái, sau đó hai người ấy không còn biết gì nữa.
Không khí xung quanh lập tức như bị rút cạn, mọi người đều ngẩn ra.
Thằng cha này điên rồi sao?
Lại dám