Trên đường quay về, Diệp Vĩnh Khang vừa lái xe vừa nắm chặt tay Hạ Huyền Trúc, đây là giây phút thư thái nhất trong mấy ngày qua của anh.
“Tập trung lái xe nào, vợ chồng già cả rồi mà sao giống như đôi tình nhân mới yêu thế, khi nào về cho anh nắm đủ sau!”
Hạ Huyền Trúc quay đầu lại, mỉm cười với Diệp Vĩnh Khang.
“Không, anh phải nắm, hơn nữa quay về không chỉ đơn giản là nắm tay đâu, mấy ngày nay anh nhớ em muốn chết luôn”.
Diệp Vĩnh Khang cười nói.
“Anh này nữa, trong đầu cả ngày toàn nghĩ linh tinh!”
Hạ Huyền Trúc đỏ mặt nói.
“Anh cứ nghĩ đấy, em chỉ cần nói là có cho hay không thôi!”
Diệp Vĩnh Khang cười xấu xa nói.
Hạ Huyền Trúc trợn mắt, hậm hực đáp: “Nói như anh ấm ức lắm ấy, có lần nào anh muốn mà em không cho đâu?”
“Ha ha, cũng đúng!”
Dọc đường đi cười nói rôm rả, đôi vợ chồng trẻ trêu đùa nhau, tận hưởng hạnh phúc chỉ thuộc về riêng họ.
Lúc này đúng lúc Diệp Tiểu Trân tan học, Diệp Vĩnh Khang lái xe thẳng tới trường mẫu giáo, vừa xuống xe đã nhìn thấy một đôi chân dài chói mắt đứng ở cổng trường.
“Tĩnh Tĩnh!”
Hạ Huyền Trúc vui mừng vẫy tay với Lâm Tĩnh.
Lâm Tĩnh quay đầu lại nhìn, lập tức vui mừng khôn xiết, vội vàng chạy tới, nắm lấy tay của Hạ Huyền Trúc, kích động nói: “Huyền Trúc, cậu không sao rồi, thật sự tốt quá.
Cậu không biết mấy ngày nay mình sống như thế nào đâu, may quá, ông trời đúng là có mắt!”
Mấy ngày trước khi Diệp Vĩnh Khang tới Đông