Diệp Vĩnh Khang vội vàng hỏi.
Thiên Ảnh gật đầu: “Mới hai mươi phút trước, tôi bất ngờ chặn được một mệnh lệnh bí mật do Ám Dạ Các ban hành”.
“Lệnh bí mật này nói đánh dấu hành động tấn công gia tộc Xiti để cướp lấy con rết đột biến, đồng thời cũng vạch rõ thời gian hành động”.
“Nhưng điều khó khăn là mật lệnh này cũng tiết lộ tin tức rằng trại căn cứ của bọn chúng đã được di chuyển, nhưng địa điểm cụ thể ở đâu thì đến những thợ săn thực hiện nhiệm vụ này cũng chưa biết”.
“Mật lệnh này chỉ nói rằng sau khi nhận được lệnh, tổng bộ sẽ liên lạc riêng với bọn họ, đến lúc đó sẽ báo địa điểm di chuyển sau”.
“Vì vậy ngay cả khi chúng tôi lập tức quét sạch đám thợ săn cũng không thể xác định được vị trí chính xác của tổng bộ ở đâu”.
“Không chỉ vậy còn đánh rắn động cỏ, dựa vào khả năng ẩn nấp và ngụy trang của Ám Dạ Các, một khi bọn chúng đã ẩn mình, chúng ta dù có lật tung cả cái nước Hùng này lên cũng không thể tìm được chúng!”
Diệp Vĩnh Khang nghe xong hơi nhíu mày, trong mắt xoẹt qua một tia nghi hoặc.
“Mật lệnh của Ám Dạ Các trước giờ luôn rất bảo mật.
Trước nay chúng ta chưa từng lấy được, lần nào sao lại đột nhiên bị cô chặn lại được thế?”
“Có lẽ nào là cái bẫy chúng gài cho chúng ta?”
Thiên Ảnh cũng nghi hoặc nói: “Lần này tôi cũng cảm thấy hơi kỳ lạ, trước đây khi Ám Dạ Các phát mật lệnh, ít nhất cũng phải có mười hai lớp bảo mật, hoàn toàn không thể bẻ khóa được”.
“Nhưng lần này mật lệnh chỉ có ba tầng bảo mật cho nên đã bị tôi giải được”.
“Tôi cũng từng nghĩ chuyện này liệu có phải do bọn chúng cố ý sắp đặt hay không, nhưng xét theo phức thức đặt