“Vì vậy để tránh một số rắc rối không cần thiết, chúng ta không được để thợ săn và Thạch Hữu Sâm gặp nhau, tách bọn chúng ra, sau đó quét sạch từng người một!”
Thiên Ảnh gật đầu đồng ý: “Nếu như so sánh Ám Dạ Các với một con dã thú thì Thạch Hữu Sâm chính là bộ não của con dã thú này, còn thợ săn là móng vuốt của nó”.
“Một khi chúng ta tách hai bên này ra, bộ não Thạch Hữu Sâm này sẽ trở thành có mưu mà không có sức, còn thợ săn sẽ trở thành những con ruồi không đầu.
Như vậy, lần này bọn chúng sẽ khó mà bay!”
Những người khác cũng lần lượt gật đầu đồng ý.
Điện Long Thần có thể phát triển nhanh chóng trong thế giới ngầm, cuối cùng trở thành một tổ chức siêu lớn mạnh như vậy ngoại trừ sức mạnh chiến đấu và sự gắn kết linh hoạt của họ cùng khả năng lãnh đạo tuyệt vời của Diệp Vĩnh Khang thì còn có một lý do đặc biệt khác.
Đó chính là hai từ: Thận trọng.
Diệp Vĩnh Khang luôn đồng ý với câu ‘Những người bị dìm chết đều là những người chơi với nước”.
Trong lịch sử có vô số ví dụ về điều này, tiêu biểu nhất là Quan Vũ, cho dù đối thủ mạnh đến đâu thì ở trước mặt ông ấy cũng chỉ như một con kiến mà thôi.
Nhưng đến cuối cùng, vì ngạo mạn khinh địch, cuối cùng chết trong tay bọn chuột nhắt, có thể nói là uất ức đến cùng cực.
Diệp Vĩnh Khang sẽ không bao giờ phạm sai lầm như vậy, cho dù lần này phần thắng của bọn họ đã lên tới 99%, anh vẫn phải cố gắng hết sức để giảm thiểu xác suất 1% còn lại.
Cùng với sự di chuyển của chấm đỏ trên bản đồ, Thiên Ảnh nhanh chóng thực hiện một loạt phép tính phức